Vô Tà ra khỏi đại điện liền vội vàng tăng tốc độc của bước chân, đuổi theo Tần Yến QUy cùng Tần Thương đi ở đằng trước.
Tần Thương thấy Vô Tà dĩ nhiên là nhiệt tình, thậm chí còn có chút hiếukỳ: “Tiểu Vô Tà, ta nghe ngươi nói tới chuyện của thanh lâu. Ngươi đãtừng đi tới nơi đó rồi sao?”
Vô Tà mặt không đổi sắc, lắc đầu một cái: “Ngày khác ngươi có thể đi cùng ta để mở rộng vốn hiểu biết, cũng coi như đi qua rồi.”
Lời này nói xong ngược lại khiến cho gò má Tần Thương đỏ bừng lên, ngóntay chỉ vào Vô Tà run cầm cập, thật lâu sau mới bớt giận: “Ngươi cố ýtrêu cợt ta.”
Hai người Vô Tà cùng Tần Thương nói chuyện, Tần Yến Quy lại tựa nhưkhông có nghe được, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tất cả mọi thứ xungquanh đều không có quan hệ với hắn. Hắn một thân một mình bước từng bước thật chậm rãi.
Tần Thương không biết Vô Tà là nữ nhi, nghe Kiến đế muốn tìm nữ tử tốtgả cho Vô Tà gả lúc tự nhiên không gấp gáp, nhưng Tần Yến Quy sao có thể không biết, nhưng chút phiền toái nho nhỏnày hắn hiển nhiên không có ý tứ muốn nhúng tay vào. Nếu ngay cả chútchuyện nhỏ này Tần Vô Tà cũng không giải quyết được, ngược lại chính làsự châm chọc vô cùng lớn đối với công lao hắn hết lòng dạy bảo nàngtrong những năm này.
Tần Thương còn muốn nói them cùng Vô Tà vài câu nữa nhưng Tần Yến Quy đã đi được một khoảng chợt nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Lão Tứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153104/chuong-72-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.