Chẳng mấy chốc, chiếc xe ngựa đó đã dừng lại trước 1 cánh cổng lớn. 
Tử Liên xuống xe trước, ôm con cáo trắng trên tay, còn Tiểu Yên thì đi sau nàng ta, đưa tay khẩu hình cho phu mã, nhắc người đó mau cất xe vào trong. 
Bởi vì Tử Liên nàng về mà chẳng báo trước, nên chẳng ai ra đón nàng cả. Nhưng điều này lại khiến cho Bạch Ly ả có chút dễ chịu. 
Thấy con cáo trắng này không còn phản ứng dữ dội như lúc ngang qua khu phố nữa, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, rồi vuốt ve lông nó: 
- Bạch Tử, có vẻ ngươi vẫn còn rất sợ người lạ, đặc biệt là chỗ đông người nhỉ? 
- [A-Ai sợ kia chứ??? Đừng có ăn nói hàm hồ!] 
Tiểu Yên nghiêng đầu nhìn con hồ ly trước mặt, rồi nói với Tử Liên: 
- Nương nương à, có thể chúng ta cần 1 bài luyện tập đặc biệt dành cho Bạch Tử nga! Chứ nếu tiếp diễn thế này, không cẩn thận nó lại sinh tâm bệnh mất! 
Thấy nha đầu đó nói cũng có lý, Tử Liên gật đầu đồng tình: 
- Sắp tới có thể sẽ như ngươi nói, nên sắp xếp 1 số bài luyện tập cho con súc sinh này. 
Nghe nàng ta nói vậy, khóe miệng Bạch Ly khẽ giật giật liên hồi. 
Chỉ cần 2 người này cùng bắt tay hợp tác làm cái gì đó, thể nào thế giới của ả cũng mau đến ngày tận thế mất thôi! 
Nhanh sau đó, có 1 nữ tử khác trông giống Tiểu Yên y như đúc lạch bạch chạy đến hành lễ: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-yeu-noi-cam-thanh/2998880/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.