Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 02: Lê Nguyễn nhịn không được, liếm lên khóe môi đối phương
Giang Thận hoài nghi có lẽ bản thân đã chết rồi.
Bằng không vì sao hắn lại nghe thấy một con hồ ly nói tiếng người, còn hỏi chuyện... song tu???
Đùa gì thế.
Nhưng ngữ khí của hồ ly nhỏ kia vô cùng nghiêm túc, khi nói chuyện mắt cũng nhìn thẳng vào Giang Thận, như thể đang cố gắng chứng tỏ sự thành khẩn của mình.
Quá hoang đường...
Giang Thận vừa mở miệng đã bị gió lạnh xộc vào phổi, lập tức ho khan kịch liệt. Thương tích trên người vì ho mà trở nên đau nhức, hắn ho khan tới khi trước mắt chuyển thành màu đen, mùi máu bắt đầu trào ra trong khoang miệng.
Hồ ly nhỏ dường như bị bộ dạng này của hắn dọa sợ, cuống quýt nấp sang một bên, cái đuôi bông xù đảo qua đảo lại trước mắt hắn.
Lúc sờ lên hẳn sẽ rất tuyệt...
Trước khi mất ý thức, suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Giang Thận.
Lê Nguyễn ló đầu ra từ sau thân cây, hai tai run run.
Tiếng ho khan đã ngừng, mảnh đất phủ tuyết trước cửa động bây giờ hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại con gà rừng đang ngắc ngoải giãy giụa trên mặt đất. Lê Nguyễn nhìn cái người không còn nhúc nhích kia, chần chừ một lát rồi cẩn thận đến gần.
Y ngồi xuống bên cạnh nam nhân, vươn móng vuốt khẽ chạm lên mặt đối phương.
Không có phản ứng.
Dường như đã hôn mê bất tỉnh.
Xem ra những lời A Tuyết nói đều là thật, phàm nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-yeu-khong-muon-mang-thai/946284/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.