Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sắc
Chương 03: Phàm nhân thật sự không dễ nuôi
Lê Nguyễn thật sự cảm thấy hơi tủi thân.
Đùi là bộ phận ngon nhất nhiều thịt nhất của gà rừng, y chẳng nỡ ăn định để tới cuối cùng. Cho phàm nhân này một cái đùi đã là nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích, giờ cả hai cái đều phải đem cho, sao y có thể không đau lòng cho được?
Lê Nguyễn buồn đến nỗi tai cũng cụp xuống, thậm chí còn quên cả việc phải giữ khoảng cách với nam nhân.
Nguyên nhân của việc giữ khoảng cách dĩ nhiên không phải là vì sợ con người như Giang Thận đã đoán, mà là ngược lại, Lê Nguyễn lo bản thân sẽ dọa hắn sợ. Phàm nhân này đã bị y dọa cho ngất xỉu một lần, nếu bị thêm lần nữa chẳng may trực tiếp ngỏm luôn thì biết làm thế nào đây?
Lê Nguyễn quyết định cứ từ từ mà tới, giữ khoảng cách trước, giả vờ làm một con hồ ly bình thường.
Còn chuyện song tu thì chờ sau khi y giúp nam nhân dưỡng tốt thân thể, đợi nam nhân hoàn toàn tiếp nhận y rồi lại nhắc tới cũng không muộn.
Lê Nguyễn cảm thấy trên đời này không có hồ yêu nào tri kỷ hơn mình.
Nhưng nam nhân thoạt nhìn chẳng hề cảm thông với sự dụng tâm của y.
Hắn chăm chú nhìn y, nhìn được một lúc thì không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Lê Nguyễn: "?"
Thật quá đáng.
Lê Nguyễn lập tức không thấy tủi thân nữa, tức giận vung vẩy đuôi. Nếu không nể tình phàm nhân này còn đang bị thương thì y nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-yeu-khong-muon-mang-thai/946285/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.