Nếu như không có duyên, có lẽ cả đời này cũng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp mặt. Nếu như không có nợ, cho dù có gặp, có yêu rồi cũng sẽ phải chia xa. Một người, khi mà rơi vào trò chơi của tình ái rồi, cũng đồng nghĩa với việc cả đời này không thể nào thoát ra. Một người, khi đã dùng trái tim chân thành của mình để yêu thương, cũng đồng nghĩa với việc, người kia chính là chân mệnh thiên tử.
Cho dù có là như thế nào, nó vẫn được chấp niệm bởi hai tiếng "yêu thương". Người ta yêu nhau vì tình cảm xuất phát từ trái tim chân thành, không phải từ lợi ích, cho nên sẽ rất bền lâu. Hai người, ngỡ như cả đời này chính là chẳng bao giờ tồn tại hai chữ "duyên phận", ngờ đâu, hóa ra trời cao đã sớm dự liệu trước tất cả từ lâu. Hạnh phúc? Đó chính là cảm giác tuyệt vời nhất.
Người là gió, là mây, là trăng, là sao. Ta là mặt đất, đứng ở trong lòng của người, coi người chính là chỗ dựa vững chãi nhất. Ta yêu người, yêu cả thế giới của người, yêu cả tính cách của người. Trọn đời, trọn kiếp, mãi mãi không đổi thay. Trọn đời trọn kiếp, trong mỗi bước đi này, có nhau, nắm chặt lấy tay nhau, mãi mãi không xa rời.