Chương trước
Chương sau
Mạn Tư trấn. Một thanh niên tuấn mỹ đang dừng lại một chiếc mã xa, trên xe nhảy xuống một tiểu cô nương xinh đẹp, thân thân (dũi dũi) lại thắt lưng, sau đó hướng trong mã xa hô “Tứ ca, lục đệ, chúng ta tới rồi, mau xuống a, tọa (ngồi)đến mệt chết ta, rốt cục có thể hoạt động.” 

Trên mã xa có người ứng thanh, tiếp theo xuất hiện hai thiếu niên dung mạo trên cả tiểu cô nương. Trong đó một người trên vai đứng một con ngân sắc tiểu lang, hơn nữa thiếu niên còn mặc y bào nguyệt sắc, lại càng hấp dẫn sự chú ý của người khác. Nhất thời xuất hiện bốn vị dung mạo xuất chúng, trấn nhỏ nhất thời oanh động , rất nhanh truyền khắp cả Mạn Tư trấn.



“Tứ ca, lục đệ, phía trước có dong binh tửu gia a, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi.” Thanh âm thanh thúy vang lên, Long Nguyệt Ny đề nghị, nàng hiện tại đã biết được loại địa phương này là nơi tập trung nhiều tin tức hơn nơi khác. 

Một hàng bốn người một thú hướng đến dong binh tửu gia. 

“Hoan nghênh quang…” tiểu nhị thấy khách nhân đến đang chuẩn bị tiến lên tiếp đón, một câu còn chưa nói hoàn liền ngây ngốc nhìn bốn người, trong lòng chỉ có hai chữ “Đẹp quá” , phản ứng của mọi người tửu gia đều không đồng nhất. Đại bộ phận dong binh cùng mạo hiểm giả với nhiều năm kinh nghiệm nhìn thấy y phục của họ có thể phán đoán rằng mấy người này gia thế nhất định bất phàm. Hơn nữa thực lực của vị thanh niên đeo bội kiếm kia bọn họ đều nhìn không ra, khẳng định so với bọn họ cao. Ngoài ra một vị là cao cấp kiếm sĩ, một vị là kiếm sĩ, một vị là cao cấp ma pháp sư. Đây là phương pháp Long Nguyệt Thanh dạy bọn họ che dấu hơi thở, che dấu thực lực, Khoa Đặc cũng chỉ biểu hiện ra thực lực của đại kiếm sĩ. 

Bốn người dọc theo đường đi thường xuyên đụng tới loại sự tình này, đều đã muốn thành thói quen. Không để ý tới tiểu nhị cùng ánh mắt kinh diễm của mọi người trong tửu gia, lập tức hướng vào trong, tìm một cái bàn trống ngồi xuống. 

Tiểu nhị lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng, chạy nhanh tới trước mặt bọn họ, không dám tái ngẩng đầu nhìn, hỏi “Bốn vị khách nhân dùng gì a?” 

Long Nguyệt Thanh nhìn vị tiểu ca này thật đáng yêu, đáp lại hắn “Mang đến năm chén thủy tráp (giống nước trái cây).” Đây là thứ mà lúc trước Ngải Địch bà bà truyền lại, tại trấn nhỏ này thực được hoan nghênh. 

“Hảo, khách nhân thỉnh chờ, lập tức sẽ có.” 

Rất nhanh, tiểu nhị bưng tới năm chén thủy tráp, bốn người mỗi một người một chén, không biết chén cuối cùng này cho ai. Chỉ thấy tiểu lang trên vai thiếu niên nhảy xuống bàn, nâng lên cái chén “Ừng ực, ừng ực” một mạch uống cạn. Hảo nhân tính hóa a. 

“Chủ nhân, ta còn muốn uống thứ này.” Tiểu Ngân sau khi uống cạn tiểu nhãn trông mong nhìn chủ nhân của nó. 

Long Nguyệt Thanh buồn cười địa gõ xao tiểu não túi của nó, thật sự là tham ăn, lại phân phó tiểu nhị, bỏ thêm một cái kim tệ “Cho thêm một chén.” 

Thủy tráp rất nhanh đưa lên, bốn người một thú vừa uống vừa lắng nghe những người khác trong tửu gia nói chuyện. 

Mọi người trong tửu gia sau một trận kinh diễm lại tiếp tục câu chuyện của bọn họ. 

“Các ngươi biết hoàng tử mà hoàng đế bệ hạ của chúng ta tối sủng ái là ai không?” 

“Thiết, ai chẳng biết, không phải là Lục hoàng tử sao, toàn bộ Long Đằng đều biết.” Khinh bỉ. 

“Vậy các ngươi hẳn biết vị Lục hoàng tử này nguyên lai lưu lạc ngoài cung, nghe nói lúc trước chính là sống tại trấn này, sau đó mới gặp được bệ hạ.” 

“Thật sao? Ngươi như thế nào biết?” Lần này ngay cả bọn người Long Nguyệt Thanh đều vãnh tai chú ý nghe. 

“Hắc hắc, các ngươi không biết đi, thấy các ngươi không thường đến trấn này liền đoán được các ngươi không biết. Ở trấn trên còn có thân thích của Lục hoàng tử a. Nghe nói mẫu thân của Lục hoàng tử chính là người của trấn trên, trong nhà còn có một vị ca ca, trước kia làm cung nữ trong cung, sau khi trở về thì sinh hạ Lục hoàng tử.” 

“Thì ra là thế. Vậy ngoại gia của Lục hoàng tử còn sống tại nơi này sao? Không tiếp đi hưởng phúc sao?” 

“Cái này không biết, chỉ biết là hiện tại trấn trên có người biết được có một kẻ tự xưng là biểu huynh của Lục hoàng tử, ai, cùng trưởng trấn công tử là một tên nổi danh ác bá, đạp hư không ít cô nương ở vùng phụ cận a.” 

Ba người còn lại nghe thế đều nhìn về phía Long Nguyệt Thanh, chưa từng nghe qua y nói có thân nhân, chỉ biết y từ nhỏ là được Ngải Địch bà bà nuôi nấng. Long Nguyệt Thanh đối với ngoại gia này không có hảo cảm, vẫn chưa từng để ý tới, không nghĩ đi tới nơi này hội đụng phải một màn như vậy. Thế nhưng lại đả kích danh hào của y, khiến y có chút sinh khí, y thật muốn đi gặp vị biểu huynh này. Đối những người khác cười lắc đầu tỏ vẻ không biết. 

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng kêu la “Mau, mang ta đi nhìn xem, mỹ nhân ở đâu? Nhanh lên.” 

Trong tửu gia có người giải thích nói “Đó chính là người tự xưng là biểu huynh của Lục hoàng tử - Tạp Tư, ha hả, nói không chừng hôm nay nhắm được ai nên mới chạy đến đây a.” 

Long Nguyệt Thanh tâm thầm nghĩ thật đúng lúc a, vừa lúc đưa lên cửa. Chỉ thấy tửu gia bị một đám người đẩy ra, cầm đầu chính là một tên béo mập, thần tình phì lũ, đôi mắt lại nhỏ. Vừa tiến vào ánh mắt liền dạo qua một vòng, một tên tiểu đệ bên cạnh chỉ hướng bốn người Long Nguyệt Thanh “Lão Đại, chính là mấy người này, hảo đẹp a.” 

Nhất thời chỉ thấy Lạo Đại mà hắn gọi trừng lớn một đôi mắt nhỏ, há to miệng, si mê dâm đãng nhìn bốn người, nước miếng đều dọc theo khóe miệng chảy xuống, bên gật đầu bên nói “Mỹ, hảo đẹp, bổn thiếu gia nhất định thưởng cho ngươi.” Nhìn hắn, đám người Long Nguyệt Thanh đều ghê tởm, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét. 

Tạp Tư cảm thấy hôm nay thật sự là có vận may a, lập tức tìm được bốn đại mỹ nhân, những người trước kia quả thực không đáng giá nhắc tới. Từ khi một nhà Ngải Địch ly khai, sau đó lại truyền đến đương kim bệ hạ tìm được Lục hoàng tử lưu lạc bên ngoài, hơn nữa Lục hoàng hắc phát hắc mâu. Hắn liền từ cha nương của hắn biết được vị Lục hoàng tử này là thân thích của nhà mình, là biểu đệ của mình, liền cảm thấy được vận may đã đến đây. Ban đầu hắn còn không dám rất làm càn, sau lại phát hiện danh hào càng ngày càng hữu dụng, biểu đệ của mình chính là hoàng tử mà bệ hạ tối sủng ái. Sau lại bắt tay với trưởng trấn công tử Phí La, hai người từ đó trở thành tiểu hoàng đế ở tiểu trấn này, cả ngày tác uy tác phúc, lại không ai dám đến quản bọn họ. Bất quá, hôm nay nghe được tiểu đệ báo cáo nói trong trấn mới đến bốn vị tuyệt sắc mĩ nhân, vội chạy lại đây. Vừa thấy quả thế, ha ha, mỹ nhân, hắn đến đây. 

“Bốn vị công tử tiểu thư, bổn thiếu gia là biểu huynh của đương kim Lục điện hạ, đặc biệt đến thỉnh bốn vị đến nhà của ta làm khách, được không?” Vừa nói một bên còn mị mị nhìn chằm chằm Khoa Đặc đang ngồi ở góc ngoài. Hắn không nghĩ tới nam tử khi trưởng thành lại có thể mỹ như vậy, đã sớm nghe nói quý tộc khẩu vị rất tốt. Hắn cho tới bây giờ còn không có hưởng qua, bất quá so với nữ nhân mà trước kia hắn tìm còn mĩ hơn. 

Khoa Đặc nhìn thoáng qua Long Nguyệt Thanh, nhìn ra được y không hỉ, cho nên cũng không thèm để ý tới đám người đó. 

Vị tiểu đệ bên cạnh lại nhảy ra, thay lão Đại trợ uy “Lão Đại của chúng ta đang nói chuyện với các ngươi a, không nghe sao? Lão Đại của chúng ta chính là biểu huynh của đương kim Lục điện hạ tối được sủng ái, ai dám không nghe theo Lục điện hạ?” Nói xong còn tính động thủ bắt người. 

“Oanh” một tiếng, người còn chưa kịp đụng tới đã bị Khoa Đặc tùy tay đánh bay ra ngoài, người này thật sự là đang bại hoại thanh danh của điện hạ. 

“Ngươi, ngươi chẳng lẽ không bận tâm đến đương kim Lục điện hạ sao? Đều lên cho ta, bắt tất cả về cho ta.” Tạp Tư thấy mấy người thế nhưng lại không cấp cho hắn mặt mũi, ngay mặt đả thương tiểu đệ của hắn, không hề nhã nhặn. 

Nhóm người này đều là du côn lưu manh ở nơi này, kẻ mạnh nhất cũng giống Tạp Tư chỉ mới là cao cấp kiếm sĩ. Khí thế của Khoa Đặc nhượng không một ai trong đám người đó dám tiến lên, tức đến Tạp Tư oa oa kêu to “Đi, kêu Phí La dẫn người lại đây cho ta, ngay cả mặt mũi của Lục điện hạ cũng không thèm nhìn.” Lập tức có một người chạy đi. Đám người Long Nguyệt Thanh cũng không có ngăn cản, hôm nay thầm nghĩ hảo hảo giáo huấn mấy tên này. 

Rất nhanh thêm một nhóm người lại tới, đi đầu chính là nhi tử Phỉ La của trưởng trấn “Tạp Tư, chính là mấy người này sao? Hảo mỹ a, ta mang người đến trợ uy cho ngươi.” 

Lúc này Long Nguyệt Thanh đứng lên lạnh nhạt hỏi “Ngươi chính là biểu huynh của Lục điện hạ?” 

Tạp Tư đắc ý nói “Đương nhiên, ngươi đi lên trấn trên hỏi một chút, ai mà không biết. Khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn đi cùng bổn thiếu gia, đắc tội ta chính là đắc tội Lục điện hạ, ha ha. . .” Nghĩ đến Long Nguyệt Thanh đang sợ. 

“Chúng ta mới từ đế đô đến, cũng nghe một chút về chuyện tình của Lục điện hạ. Nghe nói lúc trước mẫu thân của Lục điện hạ tìm đến nương tựa nhà đại huynh, lại bị đại huynh ghét bỏ bị đuổi đi. Lẻ loi một mình sinh hạ hài tử rồi qua đời, hài tử kia được một vị lão phụ nhân thu dưỡng nuôi nấng. Cũng chưa từng nghe qua Lục điện hạ có thân thích, Lục điện hạ cũng không thừa nhận có thân thích. Đây có phải hay không là chuyện lạ? Các ngươi bại hoại thanh danh của Lục điện hạ không sợ bệ hạ xử phạt sao? Phải biết rằng bệ hạ tối sủng ái Lục điện hạ.” Một phen nói nhượng ba người còn lại cũng hiểu được chân tướng của sự tình, càng phẫn nộ. 

Người trong tửu gia cũng biết rõ chân tướng, thân thích đúng là thân thích, nhưng là thân thích không được thừa nhận. 

Tạp Tư bị vạch trần chân tướng, thẹn quá hóa giận, kêu to “Lên cho ta, bắt tất cả về.” Một đám người đều xông lên. 

“Khoa Đặc, đều ném ra ngoài cho ta, đem hai gã cầm đầu phế đi, nhượng bọn chúng không thể tái đạp hư nữ nhân.” Long Nguyệt Thanh phân phó. 

Khoa Đặc tự nhiên lĩnh mệnh, hắn không nghĩ tới điện hạ từ nhỏ đã có thân thế như vậy, rất là phẫn nộ, đem tức giận đều phát lên trên người của đám người kia. Hạ thủ cũng không lưu tình, một quyền đem một gã ném ra ngoài, đem mệnh căn (ưm… là cái đó đó) của hai gã cầm đầu trực tiếp phế đi. 

Mấy người không muốn tiếp tục ở lại, cấp lão bản của tửu gia để lại chút kim tệ bồi thường hư hao rồi trực tiếp ly khai. 

Trên mã xa Long Nguyệt Thanh nhìn thấy sắc mặt của ba người mỉm cười nói “Như thế nào? Đang đồng tình với chuyện ta từng trải qua sao? Không cần, ta từ nhỏ cùng bà bà sống với nhau thật sự là khoái hoạt a, việc này ta cũng không để ở trong lòng, không có gì tiếc nuối.” 

Mọi người nghĩ cũng phải, không tái nghĩ nữa, một đường vui đùa trực tiếp hướng đến ma thú rừng rậm. Về phần chuyện trong tiểu trấn, ảnh vệ mà phụ hoàng phái theo bên người khẳng định hội hướng phụ hoàng báo cáo, đến lúc đó sẽ có người đến xử lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.