"Cậu cố ý không chơi đấy à?" Thẩm Dục đứng bên cạnh Kiều Điềm, nhìn cô đứng trước quầy mua kẹo bông gòn, hỏi.
Kiều Điềm quay đầu lại nhìn anh, cười nói: "Không phải!"
"Đừng nói dối."
Lúc trước ở khu trò chơi tàu lượn siêu tốc, anh vội vã không nghĩ kỹ mà xem nhẹ, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, sao có thể không hiểu được?
Anh còn nhớ rõ, lúc đang chơi thuyền hải tặc, Kiều Điềm vô cùng hưng phấn, vẻ mặt như vậy không thể nói là giả vờ liền có thể giả vờ được. Cô nói trước đây còn chưa từng được chơi, nét cười vui vẻ đến như thế, càng không thể lừa được người khác.
Mà tàu lượn siêu tốc này nghe nói còn kích thích hơn cả thuyền hải tặc nhiều, Kiều Điềm vừa xuống khỏi thuyền hải tặc, lúc người khác bàn tán về trò chơi tiếp thao, ánh mắt cô liền nhìn về phía tàu lượn siêu tốc đầu tiên.
Mà hiện tại nghĩ lại, vừa rồi khi cô rời đi, vẻ mặt thật sự là vô cùng luyến tiếc.
"Nếu cậu muốn chơi thì chơi đi, tôi đi dạo một vòng, đợi lát nữa tập hợp cùng các cậu là được." Thẩm Dục nói, ngữ khí so với lúc trước ôn hòa hơn nhiều.
Kiều Điềm nhìn anh gượng gạo nói ra những lời này, đôi mắt dừng ở trên mặt anh nhìn chằm chằm hồi lâu.
Thẩm Dục mất tự nhiên, "Đừng nhìn tôi, muốn chơi thì đi đi."
"Mình đi rồi để cậu ở đây một mình à, sao có thể?"
"Sao lại không thể?"
"Hơn nữa, các cậu ấy kỳ thật lại càng mong mọi người cùng nhau chơi mà đúng không?"
"Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-tam-ngot-ngao/1168072/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.