Gậy gỗ trực tiếp lăn xuống dưới, cũng không cho người ta thời gian để phản ứng, nhìn một đống gậy gộc đổ tới trên người mình, Kiều Điềm còn chưa biết phải phản ứng ra sao, lại bị một lực đạo mạnh mẽ ập tới đè xuống.
Chỉ nghe thấy tiếng gậy gộc lăn xuống dưới, Kiều Điềm cảm giác được ai đó ôm dưới người che chắn, bên tai là tiếng kêu rên, tiếng kinh hô, tiếng la hét.
Là Thẩm Dục chặn phía sau cô, thay cô chắn gậy gỗ rơi xuống.
Cũng không biết có phải rút dây động rừng hay không, ván gỗ gậy gỗ bung xuống đây so với bọn họ nghĩ còn nhiều hơn, chồng quanh chỗ Kiều Điềm và Thẩm Dục, tạo thành một cái tam giác nhỏ, bên tai vẫn là tiếng đồ vật rơi ầm ầm.
Ánh mắt Kiều Điềm dần dần rõ ràng, vội la to: "Thẩm Dục? Thẩm Dục? Cậu có sao không?"
Người dán ngực vào sau lưng cô, một câu cũng không đáp lại.
Kiều Điềm giãy giụa từ dưới người anh ra, hơn nửa ngày mới đẩy ra được, lại phát hiện Thẩm Dục đã ngất đi rồi, trên đầu bị chảy máu, cũng không biết đã bị đập trúng vào đâu nữa.
Không chỉ Thẩm Dục, cánh tay của cô cũng bị thương, cử động một chút liền đau cực kỳ.
Không gian giữa hai người quá nhỏ, Kiều Điềm xoay người một chút cũng khó khăn, chỉ có thể vội vàng kêu Thẩm Dục, "Thẩm Dục, cậu mau tỉnh lại, cậu còn ổn không?"
Tiếng gọi của cô gấp rút nóng nảy, cô không nghĩ tới Thẩm Dục sẽ xông đến bảo vệ cô, nếu không phải Thẩm Dục làm vậy, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-tam-ngot-ngao/1168073/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.