Thẩm Dục cứ ngồi mãi ở chỗ của Vương Lâm Phong, dần dần, giáo viên cũng cam chịu tùy ý anh ngồi, cũng không ai nói gì nữa? Lại nói tiếp, Kiều Điềm với Thẩm Dục giao lưu cũng không tính là sâu sắc mấy, ngẫu nhiên nhặt cái nắp bút, ngẫu nhiên nói chuyện một hai câu, nếu cho là thân thiết thì không hẳn mà nói là xa cách thì cũng chẳng phải. Nhưng mà mấy người xung quanh đều cũng không phải người khù khờ gì, đối mặt với chuyện Thẩm Dục luôn luôn lòng lạnh tâm lạnh, nay đột nhiên lại đổi chỗ ngồi, còn cùng với bạn học mới tiếp xúc qua lại, vừa nhìn đã biết chính là có tình huống gì đó rồi. Ngay cả Lý Kiều Kiều thấy vậy cũng không nhịn được hỏi một câu, "Thẩm Dục với cậu quan hệ thật tốt nha, các cậu lúc trước quen biết nhau sao?" Đối diện với vẻ mặt bạn cùng bàn dò hỏi, Kiều Điềm lắc đầu, "Không quen biết gì cả." "Vậy quan hệ giữa hai cậu sao lại thân thiết đến thế?" Kiều Điềm nghĩ đi nghĩ lại, mới biết được chuyện Lý Kiều Kiều nói là gần đây có mấy lần Thẩm Dục luôn không có việc gì mà cũng kêu cô, đôi khi là rơi nắp bút, có đôi khi là cục tẩy hoặc là ruột bút, đương nhiên, cũng có lên xuống trò chuyện. Thân là đương sự Thẩm Dục nếu biết được suy nghĩ trong lòng Kiều Điềm, sẽ nhảy ra mắng to một câu, "Rõ ràng là miệng cậu không ngừng nói, không phải cậu và Liêu Bằng bọn họ đánh lửa nóng* rất tốt sao?" *Đánh lửa nóng: Thân thiết Đối mặt với bạn cùng bàn đang tò mò, Kiều Điềm đáp: "Đều là bạn cùng lớp, giúp đỡ cho nhau, đây không phải quá bình thường sao?" "Ách, cái này.. Nhưng mà, bình thường sao?" "Chẳng lẽ không bình thường à?" Đang nói chuyện, Kiều Điềm quay đầu lại xem người ngồi ở ghế sau, hình như Thẩm Dục cùng Liêu Bằng đi ra ngoài rồi. Bạn học mới vẻ mặt mờ mịt, vượt ra ngoài dự kiến của Lý Kiều Kiều. Cô hỏi: "Cậu không biết sao?" "Biết cái gì?" "Thẩm Dục tuy rằng rất đẹp trai, nhưng tính tình thì lại không được tốt." "Nhưng mình thấy cậu ấy tính tình cũng đâu đến nỗi!" "Đó là bởi vì cậu còn chưa hiểu cậu ấy." Lý Kiều Kiều nghiêm túc. Nhìn Kiều Điềm vẻ mặt không tin, Lý Kiều Kiều nhỏ giọng giải thích, "Cậu vừa tới có khả năng là không biết. Tuy rằng trong lớp cũng có vài nữ sinh thích Thẩm Dục, nhưng mà tính tình cậu ấy thật sự rất là không tốt, ngoại trừ mấy người Liêu Bằng, Mao Kiến Lâm kia, cậu ấy đối với ai cũng đều lạnh như băng. Nhưng lạnh nhạt thì cũng bỏ qua đi, coi như mỗi người tính cách cũng không giống nhau, nhưng mà cậu ấy là cái loại không thèm để ý gì tới tình người, người khác không cẩn thận chọc phải cậu ấy tính tình đó liền phát tác lên, thực dọa người. Hơn nữa cậu ấy lại còn đánh nhau, không chỉ một lần, chính mắt mình từng thấy, đánh rất ghê, nghe nói mấy nam sinh đánh nhau với cậu ta đều bị đánh đến gãy xương. Bất quá cậu ấy mạng tốt, nghe nói trong nhà có tiền, mỗi lần đều dễ dàng êm xuôi. Tuy rằng mình cũng thích vẻ ngoài cậu ấy đó, nhưng mình không thưởng thức nổi cái tính tình cậu ấy, thật ra mình sợ cậu ta, mỗi lần chỉ mới chạm mắt với cậu ấy một giây thôi, đều cảm giác chính mình hít thở không thông." "Vậy á?" "Cho nên cậu vẫn nên cách xa cậu ấy một chút, tính tình cậu ta không tốt. Tuy rằng hiện tại dường như cậu ấy nói chuyện thân thiết cùng cậu, nhưng vẫn là đừng cùng cậu ấy thân cận quá, cậu nhìn xem cả lớp chúng ta có bạn học nào dám tới gần cậu ta?" Đối mặt với sự dạy bảo ân cần của bạn cùng bàn, Kiều Điềm thập phần tiếp thu. Lý Kiều Kiều thấy cô đã hiểu, cũng không tiếp tục dọa dẫm bạn cùng bàn, mà là dò hỏi Kiều Điềm tan học xong có muốn cùng nhau về nhà không? Nhà Lý Kiều Kiều cùng nhà của Kiều Điềm tiện đường, bất quá đường đi so với nhà Kiều Điềm thì xa hơn một chút. "Bên cạnh nhà mình có quán lẩu cay cũng không tệ, ăn rất ngon, cậu với mình cùng đi ăn không?" Kiều Điềm nghĩ đến lúc giữa trưa anh trai vừa bước ra khỏi cửa đã dặn dò cô, liền nói: "Thật ra anh trai mình kêu mình hôm nay đi cùng anh ấy đến hiệu sách, mình chắc là không rảnh đi với cậu rồi." Lý Kiều Kiều mặt suy sụp, "Vậy à, thật tiếc ghê. Này, cậu cùng anh cậu đi hiệu sách nào thế? Mình vừa lúc cũng muốn đi mua mấy quyển sách, đi cùng nhau đi!" Kiều Điềm nói tên cửa hàng, hiệu sách kia trùng hợp lại ở gần nhà Lý Kiều Kiều. "Hiệu sách Văn Hoa cách nhà mình không xa a, thuận tiện chúng ta cùng nhau đi." "Được." Sau khi Kiều Điềm tan học, liền hẹn với anh trai đứng cùng Lý Kiều Kiều ở trước một cửa hàng bên ngoài trường học chờ anh. Anh trai cô từ trước đến nay tính tình dây thun, Kiều Điềm có hơi lo sợ anh lại đến trễ, dứt khoát vừa chờ lại vừa điện thoại thúc giục anh, kết quả là điện thoại không một ai bắt máy, từ lúc gọi điện đến giờ, Kiều Điềm và Lý Kiều Kiều đã đợi gần hai mươi phút. Bên kia điện thoại, Kiều Chinh quả nhiên lại nói chính mình còn có chút việc. Kiều Điềm vẻ mặt tức giận, "Sao anh đã nói hôm nay có thể tan học sớm một chút mà? Anh không đáng tin như thế, mà vẫn được gọi là đàn ông sao?" "Được được được, anh không phải đàn ông, anh là con trai được chưa. Em gái bé bỏng, anh trai em hôm nay thật sự có việc, vận động viên cấp tỉnh tới thăm trường anh, anh thích người đó cực kỳ, bọn họ vừa đến trường học không lâu, sẽ thi đấu đối diện trường anh trong hai ngày, anh ngày mai đã phải đi ngoại tỉnh tham gia thi đấu rồi, chỉ có thể bây giờ đi xem thôi, em thông cảm cho anh trai em xíu đi!" Kiều Chinh có thể tưởng tượng bên kia điện thoại em gái nhà mình có bao nhiêu tức giận được sao? Chỉ có thể thấp giọng khuyên giải. Bất quá chuyện này cũng là anh không lường trước được, trường học cũng là mới vừa thông báo xuống thôi, lần này anh phải đi, không thể bỏ lỡ được. "Anh đã nhờ anh em của anh đi cùng em rồi, em nhớ mua cái bóng rổ lần trước anh mua, sau đó giao cho cậu ta là được." "Tức chết em, không thèm nói với anh nữa, em mặc kệ." Cô gái mang theo thanh âm oán trách, khuôn mặt nhỏ bởi vì tức giận hơi đỏ lên. "Đừng mà, em gái, bé con, cục cưng, cùng lắm thì lần sau anh dẫn em đi ăn KFC, được không? Thề danh dự! Không mách ba mẹ." Kiều Điềm vừa mới chuẩn bị ngắt điện thoại, nghe được câu cuối cùng kia, lại không nhẫn tâm tắt máy, "Vậy anh nói thì nhớ giữ lời." "Chắc chắn chắc chắn. Bạn anh chắc là sắp tới rồi, Triệu Phi đó, em biết rồi nhỉ." "Ừm." Kiều Điềm cúp máy, lúc này mới bày ra vẻ mặt xin lỗi nhìn Lý Kiều Kiều, "Kiều Kiều, thực sự xin lỗi cậu, anh mình tạm thời tới không được, trường anh ấy có nhân vật quan trọng đến tham quan, anh ấy không đi được, xin lỗi làm cậu chờ lâu như vậy." Lý Kiều Kiều xua xua tay, "Không có gì, không có gì, tình huống bất ngờ mà, chỉ là, thật đáng tiếc chưa gặp được anh trai cậu, nghe cậu nói cũng vài lần rồi, mình đối với anh trai cậu khá tò mò đấy, cậu lớn lên xinh như vậy, anh trai cậu khẳng định cũng là một đại soái ca, mình từ nhỏ đã hy vọng có anh trai, thật hâm mộ người có anh trai như cậu đấy." Nghĩ đến cái tên Kiều Chinh phiền toái như thể oan gia kiếp trước vậy, Kiều Điềm khóe miệng hơi hơi run rẩy, lộ ra một nụ cười xấu hổ, "Mình thật ra cũng hâm mộ cậu." Hai người đang nói, Triệu Phi vừa lúc đó cưỡi xe đạp chạy tới. "Điềm Điềm, anh trai em nói không rảnh, kêu anh đến đây cùng em đi hiệu sách." Cũng giống như Kiều Chinh, Triệu Phi cũng là học sinh thể dục, nhưng mà Kiều Chinh học bóng rổ, mà Triệu Phi thì là điền kinh, anh với Kiều Chinh rất thân thiết, Kiều Điềm cũng gặp qua vài lần. Cô gật gật đầu, "Anh ấy vừa rồi gọi điện thoại nói cho em biết rồi." Triệu Phi nhìn qua bạn học bên cạnh Kiều Điềm, lịch sự hỏi: "Đây chính là bạn cùng lớp với em nhỉ?" "Ừm, bạn cùng bàn của em, Lý Kiều Kiều. Kiều Kiều, đây là bạn học của anh trai mình, Triệu Phi, cậu có thể gọi anh ấy là Phi ca." Chỉ thấy Lý Kiều Kiều đỏ mặt, cười chào hỏi, "Chào anh, em là Lý Kiều Kiều." "Anh là Triệu Phi, về sau em kêu anh là Phi ca giống như Điềm Điềm đi, anh kêu em là Kiều Kiều, được chứ?" Triệu Phi tuy rằng thường ngày huấn luyện nên làn da có chút đen, nhưng dáng người thẳng, ngũ quan ưa nhìn, màu da này thật ra còn làm cho anh tăng thêm vài phần thành thục không thuộc về lứa tuổi thanh thiếu niên này, có vẻ càng có mị lực hơn. Không những thế, Lý Kiều Kiều vẻ mặt đầy si mê nhìn Triệu Phi, bên tay kia kích động bắt lấy cánh tay Kiều Điềm, cắn răng không dám lớn tiếng nói, "Bạn học của anh trai cậu nhìn thật men nha, nha nha nha.." Kiều Điềm lại lần nữa cười xấu hổ, vội vàng kêu Triệu Phi: "Phi ca, bây giờ chúng ta đến hiệu sách đi!" "Được." Ba người vừa nói chuyện vừa đi, đúng lúc gặp được mấy người Thẩm Dục cùng An Nhiễm Nhiễm từ cổng trường bước ra. Thẩm Dục sau khi tan học sau còn phải luyện tập, anh đang định không đi, cũng muốn chạy tới sân bóng rổ chơi một phen, cho nên đến lúc này mới ra khỏi cổng trường. Đại Mao mới ra cổng trường, kinh ngạc hô: "Kia không phải Kiều Điềm sao? Sao lại đứng ở đó? Tên kia là ai a?" Triệu Kỳ Kỳ nói tiếp: "Đồng phục kia chắc hẳn là Nhị Trung." Liêu Bằng gật đầu xác định nói: "Là Nhị Trung, quần áo của bọn họ là màu xanh với tay áo màu hồng." Đang nói chuyện, Liêu Bằng nhìn thoáng qua biểu tình của Thẩm Dục, ánh mắt lại lần nữa đặt trên người Kiểu Điềm ở đối diện đường, giả vờ vu vơ nói: "Nhìn không rõ mặt, bất quá người kia thật là cao! Tên đó cùng Kiều Điềm có vẻ giống như rất quen thuộc, chắc là người quen của cậu ấy đi." Liêu Bằng lơ đãng vừa nói xong, đại gia kia quay qua nhìn kỹ, cũng phát hiện hai người dường như rất quen thuộc. "Bọn họ không phải là đang yêu đương chứ nhỉ?" Liêu Bằng còn nói thêm. Giây tiếp theo, Thẩm Dục đưa một ánh mắt lạnh lẽo quét lại, Liêu Bằng vội vàng che miệng. "Đi về!" * * * Thẩm Dục có điểm không bình thường thế này, cũng không phải ngày đầu tiên, Liêu Bằng nhớ rõ, ngày đó ở cổng trường gặp được Kiều Điềm cùng nam sinh khác vừa nói vừa cười, Thẩm Dục cũng liền không bình thường. Lúc này anh đang ngồi trong chung cư chỗ anh đang ở, hai tay đang điên cuồng chơi game. Trên màn ảnh nhân vật ngã xuống đất mà chết, chàng trai phát ra một tiếng chửi thầm, "Đ*t." Liêu Bằng cùng Đại Mao nằm ở trên sô pha, nhìn anh lại bắt đầu chơi một ván mới. Đại Mao từ trước đến giờ tính tình không mẫn cảm cũng phát hiện không bình thường, dùng chân đạp đạp Liêu Bằng "Này, Dục ca gần đây sao lại thế này nhỉ? Tâm tình giống như thật là táo bạo nha!" "Cậu không biết gì sao?" Đại Mao vẻ mặt mờ mịt, "Biết cái gì?" Liêu Bằng đè thấp giọng, "Ngày đó chúng ta nhìn thấy Kiều Điềm cùng một nam sinh thân mật trước cổng trường, Dục ca liền..." Lời này không cần nói hết, thân là anh em chí cốt của Liêu Bằng lập tức đã hiểu. "Tóm lại là như thế này, Dục ca này hình như để ý người ta rồi." Liêu Bằng ý vị thâm trường gật đầu, "Chắc vậy rồi!" "Liêu Bằng, lại đây, thay mình chơi một ván, mình đi hút điếu thuốc!" Thẩm Dục đột nhiên kêu một tiếng. "Được, tới liền." Đến chạng vạng, gió ngoài ban công có chút to, thổi đầu óc Thẩm Dục càng thêm thanh tỉnh. Lồng ngực như bị căng ra, cực kỳ khó chịu. Di động trong túi đột nhiên vang lên, Thẩm Dục nhìn tên hiện trên màn hình rồi bắt máy. "Alo, anh..." Cũng không biết bên kia điện thoại người đó nói gì, sắc mặt chàng trai liền giống như bầu trời bên ngoài, chậm rãi trầm xuống. "Được, em biết rồi, ngày mai em tới liền." Nói chuyện điện thoại xong, Liêu Bằng đã kết thúc một ván game, thấy anh tiến vào "Dục ca, giờ cũng không còn sớm, mình với Đại Mao đi về trước, mai gặp." Thẩm Dục đem điện thoại ném trên sô pha, "Ngày mai không rảnh, ngày kia mới về." Nhìn sắc mặt Thẩm Dục không tốt, Liêu Bằng không tiện hỏi nhiều, liền nói được rồi vội vàng kéo Đại Mao rời đi. Hệt như dự đoán của Liêu Bằng, gần đây tâm tình Thẩm Dục thập phần không ổn, nhưng thật ra không ổn cũng không phải bởi vì Kiều Điềm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]