Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Kiều Điềm sáng sớm đi mua bánh bao, ba đang ở thư phòng bận rộn, mẹ thì sáng sớm đã ra cửa cùng mấy chị em bạn bè đi dạo phố, Kiều Chinh bị bà càm ràm cũng lại ra ngoài chơi rồi, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Kiều Điềm là ăn không ngồi rồi. Trở lại phòng, Kiều Điềm rút ra một quyển giấy vẽ, vẽ khuôn mặt một đứa nhóc nho nhỏ. Chỉ thấy đứa trẻ trong ảnh đang dùng đôi mắt to ngập nước tức giận trừng mắt Kiều Điềm, đầu nho nhỏ, che khuất hơn phân nửa đôi mắt của cậu, miệng hơi hơi mím tỏ vẻ tức giận, bên trong tức giận lại lộ ra nét đáng yêu. Kiều Điềm nhìn nhìn cậu bé này, nét tươi cười trên môi đột nhiên ngừng lại. Nhìn kỹ lại, đây không phải bộ dáng của Thẩm Dục sao? "Ai, tự nhiên lại đi vẽ cậu ta?" Lúc vẽ hoàn toàn không để ý, đến khi hạ bút thành văn, vẽ xong xuôi mới phát hiện, cậu bé này cùng Thẩm Dục cư nhiên lại rất giống nhau. Tên vô lại đáng ghét này, nghĩ lại bộ dáng lúc nói chuyện với cô trông cô cùng ngứa đòn, Kiều Điềm trong lòng thầm mắng hai câu, lại tiếp tục động tay trên giấy, vẽ ra một phiên bản tiểu cô nương khác, mặc váy nhỏ xinh xắn phấn nộn, một tay cầm cây kẹo sữa lớn trắng tinh, một tay cầm quả táo đỏ, ngồi ở trên ghế, hai chân đung đưa giữa không trung. Lại vẽ thêm thân thể tứ chi cho cậu bé, tay bưng một chậu nước, hướng tới chỗ cô bé đang ngồi, vẻ mặt mang theo ủy khuất, rồi còn có bộ dáng không thể không thỏa hiệp, thập phần sinh động thú vị. Sau khi vẽ xong, Kiều Điềm cảm thấy tranh vẽ này quả thực quá mỹ lệ, tâm tình bỗng dưng cũng trở nên tốt hơn. Nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, Kiều Điềm từ phòng bước ra, ba Kiều đang ngồi trên sô pha xem tạp chí. Thấy cô thay đồ từ váy sang áo dài quần dài, ba Kiều đem tạp chí bỏ xuống bàn, "Điềm Điềm bây giờ con đi tập luyện sao?" Kiều Điềm gật đầu, kiểm tra xong xuôi di động cùng chìa khóa, "Vâng, hai tiếng nữa con về, huấn luyện viên nói không thể lười biếng, như vậy thân thể mới có thể khỏe mạnh được." Ba Kiều nghe vậy, mặt đầy vui mừng, đứa nhỏ này chính là như vậy, hoàn toàn không cần người lớn phải nhọc lòng, nên làm cái gì thì nó liền làm cái đó. "Vậy con mau đi đi, nhớ thay ba gửi lời chào huấn luyện viên của con, chờ trưa con về ba làm một bữa đồ ăn ngon cho con." "Vâng, con đi trước nha." Ra khỏi cửa nhà, Kiều Điềm liếc mắt một cái qua phía góc đang dựng một chiếc xe đạp, sau đó lại nhìn thoáng qua xe máy bên kia. Kiều Điềm từ nhỏ thân thể không được tốt, cho nên từ nhỏ cô đã phải thường xuyên chữa bệnh uống thuốc, đồng thời trong nhà cũng sẽ đưa cô đi rèn luyện thân thể, nâng cao sức miễn dịch, cũng làm cho bệnh tật mau mau khỏi. Cho nên hiện tại thân thể cơ bản cũng coi như là phục hồi khỏe mạnh, cũng là do Kiều Điềm kiên trì đi tập luyện. Bất quá so với trước kia, bây giờ cô tập luyện cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, đơn giản chỉ là vì để duy trì thể hình, đắp nặn dáng người hoàn mỹ. Đến phòng tập, đồng bọn Lâm Du Du cột tóc đuôi ngựa chạy vội lại đây. "Ai da, mệt chết mình mất, mỗi lần mặc đồ như thế này, thật khiến người ta mệt mỏi." Kiều Điềm nhìn cô nàng trang điểm thành thục, cười nói: "Làm gì mà cậu phải học theo cái bộ dáng của người lớn vậy, cậu chỉ cần làm một cô gái nhỏ trắng trẻo là cũng xinh lắm rồi." "Không nha, thật vất vả mới chờ được tới cuối tuần, đương nhiên là mình phải đẹp đẹp đẹp, làm một tiểu tiên nữ mỹ lệ." Nói xong, Lâm Du Du vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô mặc áo len cùng quần jean, "Cậu nói xem, có một khuôn mặt tốt như thế sao cậu phải mộc mạc làm gì, son môi mình đưa cho cậu đâu? Bút kẻ mắt đâu? Đều đem ra dùng đi, xinh đẹp lên, đảm bảo cậu sẽ thành một tiểu tiên nữ a!" Kiều Điềm nhếch môi cho cô một nụ cười giả trân, "Mình cảm thấy hiện tại mình đã rất tiên nữ rồi." Lâm Du Du trợn trắng mắt, "Hừ, mặc kệ cậu." Lâm Du Du và Kiều Điềm là bạn học hồi tiểu học, sơ trung cũng từng học chung một lớp, quan trọng hơn, còn là hàng xóm của nhau. Sau khi thi cuối năm xong Lâm Du Du liền chuyển sang thị trấn bên cạnh, chỉ có cuối tuần về thăm ông bà bên này bọn họ mới gặp nhau. Lâm Du Du nói xong, vừa lúc thấy bên cạnh có một chiếc xe máy màu đen, Lâm Du Du kinh ngạc nói, "Nha, lợi hại ghê ta, xe này mà cậu cũng dám đi, nhất định là hôm nay mẹ cậu không ở nhà đúng chứ?" Kiều Điềm nhếch môi cười cười, "Mặc kệ đi, tí nữa anh mình sẽ đem nó về sau. Đi thôi, đi dạo phố." "Được." Hai người cũng là lâu rồi không gặp, lúc trước Lâm Du Du chưa về, hai người cũng không có nói chuyện gì nhiều, nhưng thật ra một khi đã dính vào cùng nhau thì lại lắm chuyện để nói. "Bây giờ cậu nhảy lớp rồi, cảm thấy lớp mới như thế nào, ban nghệ thuật có phải hay không đặc biệt nhiều soái ca mỹ nữ nha! Nếu có cơ hội chắc mình phải đến ban các cậu tham quan một chút." Kiều Điềm cười xấu hổ bẽn lẽn, "Trước mặt cậu chính là một vị mỹ nữ, cậu còn muốn đi đâu nhìn?" Lâm Du Du thè lưỡi, "Lời như vậy mà không biết xấu hổ nói ra, chắc cũng chỉ có Kiều Điềm cậu mới nói được." "A, con người này.. Ghen ghét mỹ mạo xinh đẹp của mình thì cứ việc nói thẳng." "A.." Không thể không thừa nhận, Kiều Điềm chính xác là rất đẹp, là cái loại đẹp mà đứng ở trong đám người, liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện bóng dáng cô, sáng ngời làm người ta không dời mắt được. Kiều Điềm là thuộc về cái xinh xắn của nữ sinh, nhìn mà xem, mi mắt cong cong, yếu đuối mong manh làm người ta muốn bảo vệ, tiếp xúc rồi lại sẽ phát hiện ra một mặt khác của cô vô cùng hoạt bát đáng yêu. Nhưng chỉ cần bạn chân chính hiểu rõ cô thì sẽ phát hiện, chút bề ngoài nhìn thanh thuần là dùng để lừa gạt người khác, lại nhìn vào con ngươi của cô thì mới phát hiện bên trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ ngoan ngoãn, kỳ thật cất giấu rất nhiều giảo hoạt, lanh lẹ. Lâm Du Du nhìn cô, cười nói: "Nói mình nghe một chút đi, chuyện trong lớp mới của các cậu, cảm giác so với học cùng lớp 1 năm nhất* có gì khác nhau?" *Nghĩa là lớp đầu tiên của khối 10, vd như là lớp 10A1 vậy đó Kiều Điềm suy nghĩ một lát, nói, "Kỳ thật là rất thú vị, so với lúc học cùng lớp 1 năm nhất thú vị hơn nhiều." Lớp 1 năm nhất của Kiều Điềm chính là lớp chọn của trường, chỉ toàn học sinh ban nghệ thuật, lại còn là học sinh có thành tích tốt nhất của toàn ban. Bất quá thời điểm lúc đang học lớp 1 năm nhất cô còn đang trong giai đoạn chữa bệnh, cho nên thời gian ở lớp cũng không tính là bao nhiêu, hơn nữa lớp 1 lại còn là lớp chọn của ban, toàn những bạn học xem việc học tập là chính, không giống như hiện tại học ở ban nghệ thuật như vậy thật sự vô cùng thú vị. Lớp của Lâm Du Du học là lớp khoa học tự nhiên, với lời trong miệng Kiều Điềm kể việc học ban nghệ thuật cảm giác vui vẻ ra sao cũng không hiểu rõ được. "Vậy lớp của các cậu có soái ca không? Nghe nói trong ban nghệ thuật đặc biệt nhiều soái ca." Đối mặt với bông hoa si bên cạnh, Kiều Điềm gật gật đầu, "Còn phải nói, soái ca mỹ nữ cực nhiều." Bông hoa si lập tức kích động, "Vậy.. Kia.." "Cũng không phải dành cho cậu." Kiều Điềm ngắt lời nói. "Vậy cậu mau giới thiệu cho mình đi, khẳng định cũng sẽ có người dành cho mình thôi." Lâm Du Du duỗi tay vuốt mái tóc dài, chứng minh bản thân cô cũng muôn vàn mị hoặc, có thể câu hồn mấy soái ca. Kiều Điềm vẻ mặt bất đắc dĩ. Vừa mới chuẩn bị khuyên đừng nên mộng tưởng hão huyền thế nữa, giây tiếp theo Lâm Du Du kích động bắt lấy bả vai cô, "Mau nhìn xem Kiều Điềm, soái ca soái ca kìa.." Kiều Điềm theo hướng tay cô chỉ tới nhìn qua, soái ca thì không thấy ai, chỉ nhìn thấy một ông chú tầm bốn năm chục tuổi, tuy rằng mặc tây trang sang trọng, nhưng lại bụng phệ, trên đỉnh đầu còn phản quang. Kiều Điềm trêu ghẹo, "Lâm Du Du, đây là gu của cậu?" "Ai da, không phải mà, soái ca đi rồi, thật sự đẹp trai lắm, chạy nhanh đi xem nào." Nói xong, Lâm Du Du vội vàng túm tay cô kéo đi lên phía trước. Nhìn thấy soái ca mà kích động thành như vậy, cũng chỉ có Lâm Du Du, Kiều Điềm vốn đã quen, nhưng rồi lại cũng có chút không quen. "Ở kia kìa, soái ca.." Kiều Điềm lại lần nữa đưa tầm mắt nhìn qua, lần này lại nhìn ra một bóng người quen thuộc, thế mà lại là Thẩm Dục! Anh đá hòn đá dưới chân, sắc mặt tràn ngập nôn nóng cùng không kiên nhẫn. Nhìn dáng vẻ đó, dường như là đang đợi người nào. "Chính là anh ấy, chính là anh ấy, đẹp trai lắm chứ gì, đã lâu rồi chưa thấy qua ngoại hình đẹp trai vừa thiện vừa tà như thế này, làm con tim thiếu nữ của lão phu cũng rung động, đi nào, Kiều Điềm, đi xem.." Lời cự tuyệt Kiều Điềm cũng chưa kịp nói ra, đã bị tóm đi. Còn chưa đến trước mặt Thẩm Dục, một người đàn ông mặc tây trang giày da đột nhiên đã đi tới. Kiều Điềm vội vàng túm chặt Lâm Du Du đang bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc, "Đợi đã." . Đọc truyện hay tại _ ТгumTruуe n.mE _ Cũng không biết người kia cùng Thẩm Dục nói gì đó, sau đó đem cái giỏ màu đen trong tay đưa cho Thẩm Dục, một lát sau, người đàn ông chuẩn bị xoay người leo lên một chiếc BMW. Chưa đến một giây, Thẩm Dục đem bao màu đen trong tay xem qua rồi trực tiếp quăng xuống dưới chân người đàn ông kia, "Cút, ai cần các người bố thí?" Người đàn ông quay đầu lại, cũng không biết nhìn Thẩm Dục nói gì đó, sau đó giỏ cũng không thèm nhặt, trực tiếp lên xe. Tầm mắt Kiều Điềm vô cùng tốt, đứng xa xa hóng chuyện bất chính cũng có thể thấy được biểu tình vô cùng phẫn nộ của Thẩm Dục, cả hai hốc mắt đều đỏ, cảm giác giây tiếp theo sẽ khóc tới nơi. Bộ dáng bạo nộ của chàng trai trẻ, hấp dẫn không ít người đi đường vây xem, Kiều Điềm đứng cách đó không xa, đem mọi biểu tình của anh đều thu vào đáy mắt. Không kịp thu hồi tầm mắt, giây tiếp theo, ánh mắt của Thẩm Dục đột nhiên nhìn lại đây. Kiều Điềm sửng sốt, giống như rình coi bí mật của người khác, chột dạ vội vàng cúi đầu. Tiếng bước chân đến gần, một đôi giày thể thao xuất hiện ở trong tầm mắt. "Sao cậu lại ở đây?" Chàng trai mang thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi. "Ách.. Cái này, mình đi dạo phố, đi dạo phố." Kiều Điềm ngó trái ngó phải, đương nhiên không thể nói cho anh, là bị Lâm Du Du túm lại đây xem cái gì mà tuyệt thế đại soái ca. Nhưng Lâm Du Du nghi hoặc hỏi, "Các cậu quen biết à?" "Ách, bạn cùng lớp của mình, lúc trước ngồi cùng bàn, Thẩm.. Thẩm Dục." Đại khái là tình huống ngày đó hai người gặp nhau quá quẫn bách, Kiều Điềm liên tiếp mấy ngày sau thấy ánh mắt Thẩm Dục không có gì là khác thường, bất quá cái bao màu đen ngày đó, cuối cùng vẫn bị Thẩm Dục nhặt đi rồi. Về chuyện Thẩm Dục cùng người đàn ông kia quan hệ ra sao, nói cái gì? Kiều Điềm tuy rằng có chút tò mò, nhưng cũng chỉ có thể đè ở đáy lòng. Thẩm Dục một tay chống đầu, một tay kẹp bút, lúc có lúc không gõ gõ lên bàn, đôi mắt bị tóc mái chặn lại, giờ phút này sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Kiều Điềm lần thứ n quay đầu nhìn lén anh. "Lại nhìn, móc mắt giờ." Kiều Điềm chớp chớp mắt, nhịn không được phổ cập kiến thức cho anh, "Này, móc mắt là phạm pháp, phạm tội cố ý thương tổn, cậu tuy rằng chưa thành niên, nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm pháp luật tương ứng." "Cậu.." Thẩm Dục tức thiếu chút nữa đem bút bi ném văng ra. Kiều Điềm vội vàng trốn tránh, nhìn buồn bực trên mặt chàng trai rốt cuộc tan đi không ít, cười giảo hoạt như sóc con ăn vụng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]