Rất nhanh qua một cái Đông, Bàng Anh rời đi nửa năm chưa trở lại, trong lòng Tiêu Dao Du vừa lo vừa nhớ. Bàng Giải rất lợi hại nàng có phần yên tâm, nhưng Bàng Anh thì không phải thế, Bàng Anh từng kể qua với nàng nhiều lần y ra ngoài đều cùng cao thủ võ lâm khiêu chiến, lần nào trở về không thương lớn cũng thương nhỏ.
Tiêu Dao Du ngồi ôm sọt trên cây tâm tình rất buồn rầu. Rầu Bàng Anh, rầu Bàng Giải, càng rầu Phu tử hơn. Chỗ địa phương qủy quái này cũng chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Dao Du vốn sợ ma đều phải cắn răn ngồi ngốc dưới lưng núi luyện công tránh né Y Đằng, công phu của nàng xem ra càng lúc càng lợi hại đây này. Nàng tâm tư hiện tại rất thương nhớ Y Đằng ấm áp ôm mình giảng dạy, phu tử rất hiền, nàng cũng chưa hỏi qua nguyên cớ Phu tử ở cùng bọn họ liên quan, chỉ thấy Phu tử quanh năm suốt tháng đều ở trong động không rời khỏi đâu, cũng chưa từng nghe y nói qua muốn đi đâu, y cứ như vậy đạm mạc cùng sinh sống đối nhân xử thế, y quả thực rất hiền, là một người tốt.
Ngồi nghĩ ngợi ít lâu, Tiêu Dao Du ném sọt xuống đất sau đó từ từ leo xuống cây. Dầu là cuối hạ mưa vẫn kéo nhiều cơn rất dai, trong rừng mọi nơi đều trở nên ẩm thấp, vắt cùng muỗi sinh trưởng rất nhiều, chỉ đi vòng vòng vài phút cả người đều bị cắn nát bét, Tiêu Dao Du cảm thấy ngán ngẫm việc hái thuốc nhưng không đi không được. Bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-xuan-dieu/236081/chuong-8.html