Qua ngày đó, Tiêu Dao Du đều rất thành thật đeo bám Y Đằng, cả hai người như trước đây vui vẻ bên nhau, chỉ có chút thay đổi, Tiêu Dao Du đi hái thuốc đều mang Y Đằng đi cùng rồi nói loạn thất bát tao, Y Đằng có cái hiểu cái không nhìn đứa nhỏ buồn cười ha hả.
Lại thêm một cái đông qua, Tiêu Dao Du trong lòng có tâm sự: Bàng Anh cùng Bàng Giải hai năm chưa trở về. Tiêu Dao Du trong lòng rất lo lắng Bàng Anh có chuyện, buổi tối khi ngủ thỉnh thoảng nói mớ gọi tên Bàng Anh. Nàng cũng muốn rời núi đi tìm hai người kia nhưng cái hiện tại nàng cũng chỉ một đứa nhỏ sáu tuổi, cái núi này cả một cao thủ cũng không phải nói vào là vào nói ra là ra, khắp nơi đều là độc vật, không cẩn thận một khắc liền tiêu đời.
Tiêu Dao Du là rất buồn ngồi trên bàn đá chống tay thở dài nhìn chân trời. Nàng nhớ nhà quá!
Ở hiện đại cho dù bản thân có chút mất mát đau thương nhưng người thân quen của nàng đều ở đó, sống ở đấy cũng quen rồi. Cha mẹ anh hai mất tích Tiêu Dao Du là phân nửa trở thành trẻ mồ coi, năm đó nàng mười bốn tuổi. Nàng nhớ mấy năm tháng ngày đó quả thật đau khổ quá, người thân mất tích một đám họ hàng xuất hiện đỡ đần, họ đều cái người tốt nhưng nàng không quen, người ta có gia đình riêng của mình lại cũng chẳng thân quen gì gia đình nàng. Sống ăn nhờ ở đậu khó chịu lắm, nàng năm đó tâm lý cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-xuan-dieu/236082/chuong-9.html