Chương trước
Chương sau
Thời điểm lần nữa nhìn thấy Lý Hiên, hắn đang ở trong phòng, kinh ngạc nhìn hắn đang chơi diều xuất thần.
Sinh nhật Vương Phi, Thế Tử Điện Hạ đêm hôm khuya khoắt tránh trong phòng chơi diều, nghĩ như thế nào đều không bình thường.
Nhìn thấy Lý Dịch, trong mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng, nắm con diều đứng lên, nói:
- Hôm nay ta lấy con diều gió này chở vật nặng, bỏ từ nóc nhà xuống, nó giống như lá rụng, tốc độ cực chậm, nếu làm con diều này càng lớn hơn một chút, tự nhiên sẽ chở được vật càng nặng, thậm chí làm lớn hơn chút nữa, chẳng lẽ có thể mang theo một người từ trên cao rơi xuống?
Nghe hắn xong lời này, Lý Dịch cảm thấy hắn làm một con ông cháu cha thật sự chôn cất nhân tài, nếu như có thể dẫn dắt cho hắn một chút, chỉ sợ một khi hậu thế ở một bên khác, Galileo phát hiện định luật vật rơi tự do, Newton phát hiện định luật Vạn Vật Hấp Dẫn, anh em nhà Leite phát minh ra máy bay, không phải bị mọi người tán dương mà sẽ bị chửi thành sao chép không biết xấu hổ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cái thế giới này sẽ có những người như họ.
- Trên lý luận mà nói, người có thể bay lên trời.
Lý Dịch nhìn hắn, nói.
Câu nói này không thể nghi ngờ là mang đến ánh rạng đông cho thế giới Lý Hiên, chiếu sáng cả đời người hắn.
Hắn gần đây một mực suy nghĩ những chuyện này, bất quá lại khổ vì không có cách nào nghiệm chứng, cũng không thể làm một con diều thật to để hộ vệ Vương Phủ cõng nhảy từ trên sườn núi xuống... Lý Dịch trả lời chắc chắn khiến cho tâm hắn được chứng thực, tiếp đó, chỉ cần hắn càng thêm nhiều thí nghiệm như mấy ngày qua, chậm rãi tiến về mục tiêu, một ngày nào đó sẽ thực hiện được suy nghĩ trong lòng.
Đoạn thời gian này trong mắt Lý Hiên, toàn bộ thế giới đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hắn chưa từng đi biển nhưng hắn sai người hỏi qua người chèo thuyền có kinh nghiệm, biết được đứng trên bờ biển nhìn ra mặt biển, thuyền buồm từ đằng xa lái tới, nhìn thấy đầu tiên là cột buồm sau đó mới đến thân tàu, từ đó xác minh lời Lý Dịch nói, thổ địa dưới chân bọn hắn giẫm lên cũng không bằng phẳng, cùng loại như quả cầu...
Mà ý nghĩ hắn đưa ra vừa rồi mấy ngày qua tiến triển từng chút, cuối cùng mới xác thực, hắn tưởng tượng nếu có một ngày người có thể giống như chim chóc bay lên không trung, thì sẽ có tình trạng như thế nào?
Đương nhiên, những chuyện này không thể một lần là xong, cần phải từ từ qua thực hiện, lắc đầu, ném những ý niệm này sau đầu, nói:
- Đi thôi, ra bên ngoài.
Lý Hiên cũng coi như nửa chủ nhân Vương Phủ, trong số khách mời tối nay, người biết hắn không ít.
Nhìn thấy hắn và một người xa lạ cùng xuất hiện, hai người tựa hồ rất thân quen, thời điểm muốn ngẩng đầu chào hỏi, đối phương đã đi qua bên cạnh, xấu hổ hé miệng đứng đó, trong nội tâm thì nghi hoặc, đã sớm biết Vương thế tử hành sự không bám vào khuôn mẫu, bây giờ xem ra lời đồn không sai, cũng không biết nam tử trẻ tuổi kia là nhân vật bậc nào, thế mà để thế tử tự mình đón tiếp...
Làm nhân vật chính tối nay, Ninh Vương và Ninh vương phi có thân phận tôn quý, đương nhiên sẽ không thời thời khắc khắc đều xuất đầu lộ diện bên ngoài, chỉ có một ít khách nhân trọng yếu mới có tư cách để bọn hắn tự mình tiếp đón.
Lúc này, trong một sảnh đèn đuốc sáng trưng, có mấy bóng người không nhiều.
Nữ tử ung dung hoa quý ngồi tại chủ vị cười nói:
- Trước đó vài ngày, Yến phi hồi cung từ Khánh An phủ, mang về một kỳ vật gọi Như Ý Lộ, bệ hạ rất tán thưởng, đã xếp vật này vào Cống Phẩm, chỉ là không ngờ Như Ý Lộ này xuất từ Vương Phủ.
- Nếu tỷ tỷ thích, lần này hồi cung có thể mang thêm nhiều chút trở về.
Ninh Vương và Ninh vương phi phân ngồi hai bên nàng, lúc này Ninh vương phi mở miệng.
- Như thế cám ơn muội muội, thời điểm bệ hạ phê duyệt tấu chương đã không thể rời bỏ vật này.
Nữ tử có hai đầu lông mày lộ ra vẻ sang trọng cười nói.
Tuy nơi này là Ninh Vương phủ, nhưng Ninh Vương và Ninh vương phi lại có chút khách khí với nàng, thật sự vì thân phận nàng đặc thù, ngay cả bọn họ cũng không nghĩ tới, sinh nhật lần này, nàng thế mà lại đột nhiên xuất hiện.
......
Đi cùng Lý Hiên một chỗ dẫn tới ánh mắt của đám người xung quanh, Lý Dịch tìm một cái lấy đuổi cớ hắn đi, một người đi dạo một hồi, nhấm nháp đồ ăn Vương Phủ dùng để chiêu đãi khách một chút.
Trong lòng hơi có chút thất vọng.
Cái gọi là mỹ thực cũng không gì hơn cái này, chênh lệch quá lớn với hi vọng trong lòng.
- Ngươi… tên nhóc con này, tại sao lại ở đây?
Một đạo âm thanh cực độ ngoài ý muốn và một chút bối rối đột nhiên vang lên bên tai, Lý Dịch sững sờ một chút, quay đầu lại, nhìn thấy Phùng giáo sư hôm đó gặp qua đang đầy vẻ giận dữ chỉ mình.
Thanh âm này quá mức đột nhiên, mọi người chung quanh cũng bị giật mình, ánh mắt không khỏi nhìn sang.
Phùng giáo sư vẫn rất có tên tại Khánh An phủ, mà đối với một đám học sinh, số lượng người được lão dạy dỗ cũng không ít, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, đến cùng là người phương nào lại để Phùng giáo sư tức giận.
Lý Dịch thiếu chút nữa cũng bị hù, hắn và Phùng giáo sư này không oán không cừu, bộ dáng này nhìn qua giống như mình phá hư trong sạch khuê nữ nhà lão, cha vợ tìm tới cửa tính sổ, người khác nhìn thấy không hiểu lầm mới lạ.
- Phùng giáo sư, ngài nói thế có ý gì?
Lý Dịch quay đầu nhìn qua hắn.
- Nhóc con, ngươi không phải nói từ nhỏ có quái bệnh, mỗi lần nghĩ đến thời điểm khảo thí công danh sẽ nằm trên giường không xuống, bệnh nặng một trận à? Thế sao khi làm Huyện úy, nhìn ngược lại càng thêm tinh thần?
Phùng giáo sư mỗi lần nghĩ tới ngày đó hắn nói láo mình, thế mà mình lại tin, trong nội tâm có cảm giác sỉ nhục.
Dạy học mấy chục năm nay, rất nhiều học sinh qua tay, dù cử nhân tiến sĩ gặp hắn, cũng đều cung cung kính kính, thế mà bị một tú tài lường gạt, qua lâu như vậy còn chưa nuốt xuống được cục tức này.
Thời điểm nghe Đổng tri phủ nói gia hỏa này đã là Huyện úy An Khê, trong lòng càng thêm buồn bực.
Lý Dịch có chút bất mãn nhìn lão, đường đường giáo sư học phủ, há miệng ngậm miệng đều gọi Nhóc con, tố chất ở đâu?
Xem ra, Phùng giáo sư nhiều năm qua đọc sách Thánh Hiền đổ sông đổ biển.
Chuyện hắn trở thành Huyện úy có bản lĩnh thì đi hỏi đương kim Hoàng Đế ấy, ở nơi đây tức giận khỉ gió gì, cho rằng mình nguyện ý chắc?
- Đều nói bệnh này cũng kỳ, lúc thì lúc thì không... Có lẽ cái chức Huyện úy này vừa lúc là một liều thuốc tốt?
Lý Dịch uể oải trả lời, thuận tay cầm lên một cái bánh ngọt, đi qua bên cạnh Phùng giáo sư.
Hắn không nguyện ý bị Phùng giáo sư chửi thành "Nhóc con", mặc dù nói đối phương có phẩm giai cao hơn hắn, nhưng một Sở trưởng sở giáo dục có thể quản được cục trưởng cục công an huyện à?
Rõ ràng không thể...
Đã như thế cũng sẽ không cần phản ứng lão.
- Không có thuốc chữa, không có thuốc chữa!
Bị qua loa không nhìn, Phùng giáo sư nhìn lấy thư sinh lạnh nhạt rời đi, bỗng nhiên phất tay áo, giận dữ nói.
Mà những sĩ tử đã từng bị Phùng giáo sư răn dạy qua nhìn về phía Lý Dịch, ánh mắt mang theo kính ý nho nhỏ.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy học sinh dám nói như thế cùng Phùng giáo sư, bội phục, bội phục...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.