Trời gây nghiệt còn có thể tha thứ; tự gây nghiệt, không thể sống.
Nhìn Lý Dịch đang hiện ra vẻ vô cùng nghi hoặc, phảng phất như mắc chứng mất trí nhớ, tựa hồ hoàn toàn quên "Nước hoa" là vật gì, khóe miệng Lý Hiên không khỏi giật giật.
- Mười lượng bạc?
Lý Hiên thăm dò mở miệng.
Lý Dịch liếc hắn một cái, bất vi sở động.
Trước kia trong nhà nghèo đói, mười lượng bạc với hắn mà nói thật là một khoản tiền lớn, có thể không cần lo lắng vấn đề ăn cơm, nhưng bây giờ, mỗi ngày không biết có bao nhiêu mười lượng bạc thu vào tay, hắn đã hoàn toàn không cần vì chút ít bạc này mà khom lưng.
Thấy chứng mất trí nhớ của hắn còn khôi phục, Lý Hiên cắn răng một cái, nói:
- Gần đây vừa mới tìm được một thớt Bảo Mã Lương Câu... Cho ngươi!
- Nhiều nhất hai bình, không có thêm!
Lý Dịch liếc hắn một cái, rốt cục mở miệng.
Thường xuyên đi qua đi lại giữa trại và Phủ Thành, luôn thuê xe ngựa cũng không phải biện pháp, cũng là thời điểm... Để Lý Hiên tặng hắn một con ngựa.
Đơn giản lắm miệng hai câu đã tổn thất một thớt ngựa tốt trị giá trăm lạng bạc ròng, trong lòng Lý Hiên phiền muộn, lưu lại một tấm thiệp mời, cầm hai bình nước hoa buồn bực rời đi.
- Hai ngày sau, tiệc mừng thọ Vương Phi...
Lý Dịch lật thiệp mời ra, nhìn qua một chút, rồi để nó qua một bên.
Tuy hắn không có hứng thú đối với tiệc mừng thọ của Vương Phi, nhưng Lý Hiên đã đưa thiệp mời, ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-tieu-thu-sinh/2417697/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.