Chương trước
Chương sau
Sau khi nghe lời chỉ dẫn của Giao Long, Hoàng Thiên lập tức khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, dồn hết thần thức vào tâm cảnh. Giao Long cất tiếng rền vang, tựa như tiếng sóng dữ dội ngoài khơi xa hòa lẫn với tiếng gió lạnh rít qua thung lũng.

Những thanh âm kỳ ảo đó lay động thiên địa linh khí, khiến chúng tụ hội lại như bão tố. Đôi mắt Giao Long phát ra từng tia sáng xanh lục, xuyên thăng vào cơ thế Hoàng Thiên như những dòng thủy triều âm nhu nhưng mãnh liệt, bắt đầu len lỏi khắp các kinh mạch, tu bổ vết nứt và chữa lành nội thương.

Một ling khílạnh bt thm dn vào từng tế bo, nhưng ngày sau đó là dng ng lưng ấm áp như ánh mặt trời lan tỏa khắp châu thân. Hoàng Thiên có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh lực trong cơ thể, vốn bị hao tốn nghiêm trọng, giờ đây đang dần dần khôi phục. Những cơn đau âm ỉ như từng lưỡi dao cắt giờ cũng dịu đi.

Thời gian trôi chậm như tơ nhện, trong không gian u ám của Tỏa Long Giếng, khí tức của Hoàng Thiên dần ổn định. Sau khoảng một canh giờ, Giao Long mới rút lại thần thông. Đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn uy nghiêm của nó nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.

"Thương thế của ngươi đã tạm ổn, nhưng tử khí từ U Minh Hải vẫn còn tồn đọng. Nếu không loại trừ sớm, nó sẽ trở thành căn nguyên của đại họa."

Hoàng Thiên trầm ngâm, nhíu mày suy nghĩ: "Chẳng lẽ ta phải tìm Thiên Địa Linh Quả để tẩy rửa hoàn toàn?"

Giao Long như đọc được suy nghĩ của hắn, liền cất giọng: "Thiên Địa Linh Quả là một lựa chọn, nhưng quá hiếm và khó tìm. Thay vào đó, ngươi có thể tiến vào mỏ linh thạch ở Vô Danh Đảo. Trong đó có thượng phẩm linh thạch mới hình thành, chứa đựng Linh Tủy, đủ để tẩy sạch tạp chất và giúp ngươi hồi phục toàn diện."

Hoàng Thiên gật đầu, trong lòng đã định hình rõ phương hướng. Hắn hiểu rằng hành trình này sẽ đầy hiểm nguy, không chỉ vì Vô Danh Đảo mà còn do sự chú ý của U Minh Cung, khiến mọi bước đi càng thêm gian truân.

"Trước khi xuất phát, ta phải sắp xếp mọi việc ở Càn Nguyên Phủ. Không thể để các huynh đệ đối mặt với nguy cơ mà không có sự chuẩn bị." Hoàng Thiên đứng dậy, cúi người bái tạ Giao Long. "Tiền bối, ân tình này, Hoàng Thiên xin khắc cốt ghi tâm."

Giao Long khẽ phất tay, thân ảnh khổng lồ dần mờ đi trong làn sương. "Đi đi, nhớ kỹ, chỉ cần còn sống, con đường tu đạo vẫn còn dài."

Rời khỏi Tỏa Long Giếng, Hoàng Thiên trở về Càn Nguyên Quan với tâm trạng nặng trĩu. Hắn triệu tập Ngọc Thiên Vương và các tướng lĩnh chủ chốt. Trong đại sảnh, không khí căng thẳng bao trùm, mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, chờ đợi chỉ thị.

"Các huynh đệ, sắp tới sẽ là thử thách lớn. U Minh Cung và nhiều thế lực khác đang nhắm vào mỏ linh thạch. Ta phải tạm rời đi để chữa thương và tìm cách tăng cường thực lực. Trong thời gian này, mọi người cần đoàn kết, giữ vững phòng tuyến."

Ngọc Thiên Vương gật đầu kiên định: "Đại ca, chúng ta sẽ bảo vệ Càn Nguyên Phủ bằng mọi giá."



Hoàng Thiên nhìn lướt qua mọi người, trong lòng dâng lên niềm tin mãnh liệt. "Hãy giữ vững Càn Nguyên Đảo.

Khi ta trở về, không chỉ bảo vệ mà còn phải mở rộng, đạp bằng mọi trở ngại!"

Nói dứt lời, ánh mắt Hoàng Thiên trở nên sắc bén tựa lưỡi đao. Hắn quay người, sẵn sàng cho hành trình đầy nguy hiểm phía trước.

Giữa biển cả mênh mông, chiếc pháp khí như chiếc lá bay vút trên mặt nước. Hoàng Thiên đứng lặng trước mũi thuyền, ánh mắt xa xăm hướng về chân trời. Biển cả hùng vĩ khơi gợi trong hắn ký ức về kiếp trước - những ngày tháng tự do trên hải đảo, cảm giác được mẹ vỗ về, ôm ấp.

"Có lẽ biển cả chính là nơi ta thuộc về," Hoàng Thiên thầm nghĩ. "Mỗi lần xuất hải là cảm giác như được trở về."

Ký ức ấy chợt ùa về, mang theo nỗi nhớ khôn nguôi về người mẹ đã khuất, về những năm tháng bình yên trong vòng tay yêu thương.

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là hoài niệm. ( đoạn này tác giả nhớ người mẹ đã mất của mình). C

Hôm nay, hắn xuất hải, không phải để tìm lại quá khứ, mà là để đạt được mục tiêu: mỏ linh thạch. Còn về U Minh Cung, tránh được thì tránh, không tránh được thì đánh!

Hai tháng trôi qua nhanh như chớp mắt.

Trước mặt Hoàng Thiên là một hải đảo cao chót vót, với ngọn sơn phong nhô ra giữa biển khơi, tựa như một tòa tháp đứng sừng sững, thách thức mọi cơn sóng dữ.

Hoàng Thiên hít sâu một hơi, cảm nhận gió biển mằn mặn thấm đẫm trên khuôn mặt, ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn lên ngọn hải đảo trước mặt. Nơi đó, mỏ linh thạch đầy rẫy nguy hiểm đang chờ đợi. Nhưng hắn không hề nao núng, mà còn cảm thấy một cảm giác háo hức dâng trào - sự mong đợi của một người tu hành trên bước đường trường sinh.

Bước chân của hắn nhẹ nhàng đáp xuống bờ cát trắng. Biển cả sau lưng gầm thét, như muốn nhấn chìm tất cả trong cơn cuồng nộ, nhưng Hoàng Thiên vẫn điềm tĩnh, tựa như không hề bị ảnh hưởng. Trước mặt hắn là một lối đi uốn lượn dẫn lên đỉnh núi. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng sóng vỗ và gió rít qua những khe đá sắc nhọn.

Đột nhiên, từ trong hư không, một bóng người từ xa bay đến. Lôi quang đầy trời, ầm vang trong hư không, chấn động cả vùng trời. Hoàng Thiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên vẻ tự vui mừng. Khi bóng người từ xa đến gần, một luồng không khí tươi mát nhứ gió xuân tràn ngập không gian. Hoàng Thiên vội vàng bay lên, hắn vươn tay ra. " Ta đã trở lại?" hắn lên tiếng, một nụ cười dịu dàng hiện trên môi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.