Chương trước
Chương sau
Khi Hoàng Thiên tỉnh lại, cơn đau âm ỉ cùng cảm giác nặng nề như sóng cuộn trào đánh thẳng vào tâm trí. Hắn mơ hồ mở mắt, nhận ra cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Không còn biển cả mênh mông, cũng chẳng thấy loạn lưu không gian đầy sát khí hung hiểm. Thay vào đó, là một không gian tĩnh lặng, mờ ảo dưới làn khói nhẹ bồng bềnh, từng tia sáng yếu ớt xuyên qua màn sương, tạo nên khung cảnh mơ hồ như giấc mộng hư ảo.

Hoàng Thiên khẽ cau mày, cơn đau nhói từ trán khiến hắn lảo đảo. Nhìn quanh, hình bóng căn phòng quen thuộc dần hiện rõ trong tầm mắt. Cảm giác gần gũi xâm chiếm tâm trí, như thể nơi này đã khắc sâu trong ký ức hắn từ lâu. "Cảnh tượng này thật quen thuộc... ta đã thấy nó ở đâu rồi" Hắn lẩm bẩm, giọng khẽ như tiếng gió thoảng.

Đúng lúc đó, một giọng nói cung kính vang lên từ phía sau: "Chủ nhân, ngài đã tỉnh."

Hoàng Thiên chậm rãi quay đầu, đôi mắt sắc bén lóe lên chút kinh ngạc khi thấy Kim Bằng đứng cúi đầu trước mặt. Nhìn kỹ xung quanh, hắn nhận ra đây chính là Càn Nguyên Quan, nơi mà hắn từng gầy dựng từ hai bàn tay trắng. Ký ức về trận chiến khốc liệt trong loạn lưu không gian từ từ hiện về, như từng đợt sóng vỗ bờ trong tâm trí.

"Thì ra là vậy..." Hắn khẽ lẩm bẩm, tay xoa nhẹ lên trán, cố gắng nén cơn đau đang lan khắp cơ thể.

Ánh mắt Hoàng Thiên chuyển sang Kim Bằng, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự cảm kích: "Kim Băng, cảm ơn ngươi đã cứu ta."

Kim Bằng nghe vậy, lắc đầu, giọng chân thành: "Chủ nhân, ngài là người đã ban cho ta sinh mệnh. Dù có phải hy sinh tính mạng này, ta cũng không bao giờ hối hận."

Sự chân thành trong lời nói của Kim Bằng làm lòng Hoàng Thiên ấm áp. Hắn đặt tay lên vai y, vỗ nhẹ như thay cho lời cảm tạ. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt Hoàng Thiên trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng như đao, quét qua không gian xung quanh.

"Kim Bằng, mấy năm qua Càn Nguyên Quan ra sao? Vì sao ta cảm thấy nơi này vắng lặng hơn trước rất nhiều?"

Kim Bằng thoáng ngập ngừng rồi chậm rãi thuật lại: từ việc phát hiện mỏ linh thạch quý hiếm, đến những lần đối đầu căng thẳng với các thế lực tham lam, khiến Càn Nguyên Phủ phải dốc toàn lực phòng thủ. Hiện tại, binh lực chỉ còn lại hai vạn tu sĩ, phần lớn đã hy sinh hoặc đang trong giai đoạn huấn luyện gắt gao.

Nghe xong, đôi mày Hoàng Thiên nhíu chặt lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. "Tình hình này... cuộc chiến với U Minh Cung không thể tránh khỏi." Hắn thầm nghĩ. Dù như con mãnh sư bị thương, hắn không thể đứng yên để huynh đệ mình đối mặt với hiểm nguy.

"Trước hết, ta phải kiểm tra thương thế. Dù tình hình cấp bách đến đâu, cũng không thể hành động thiếu cẩn trọng." Hắn tự nhủ, rồi chậm rãi đứng dậy, từng bước bước ra khỏi phòng, cố nén đau đớn lan khắp thân thể.



Khi đến động thiên của mình, Hoàng Thiên lập tức nhập định, ngồi khoanh chân giữa trận pháp. Linh khí màu tím cuồn cuộn tụ lại, luồn lách qua từng kinh mạch, tẩy rửa tổn thương. Mồ hôi rịn ướt trán, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc bén như lưỡi kiếm giữa phong ba.

Thời gian trôi qua từng khắc, thân thể dần khôi phục, nhưng trong lòng Hoàng Thiên lại nảy sinh lo lắng khác.

"Không chỉ Càn Nguyên Phủ, chắc chắn các thế lực khác cũng đã nhắm tới mỏ linh thạch kia."

Đột ngột, hắn mở bừng mắt, ánh nhìn như tia chớp cắt ngang màn đêm. Hắn không thể trì hoãn thêm nữa. Ngay lập tức, Hoàng Thiên hướng về phía đáy động thiên, nơi Giao Long đang ẩn mình. Chỉ có nàng mới có thể giúp hắn khôi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn nhất.

Bước chân Hoàng Thiên dẫn hắn vào một không gian tối tăm, lạnh lẽo. Khi đến gần Tỏa Long Giếng, hơi lạnh cùng sương mù dày đặc như lan tỏa, bao phủ không gian, tạo nên bầu không khí u ám đầy bí ẩn. Từ trong màn sương, đôi mắt xanh biếc lóe sáng, kèm theo tiếng cười khẽ vang lên như tiếng chuông gió giữa đêm.

Thân hình khổng lồ của Giao Long hiện rõ, vảy ngọc lấp lánh dưới ánh trăng yếu ớt, thân thể quấn quanh những cột đá tựa như tòa tháp sống động. Đôi sừng uốn lượn như mây trời, khí tức uy nghiêm bao trùm.

"Ngươi lại gây họa gì mà thân xác tàn tạ thế này?" Giọng nói vang lên, vừa mang theo sự uy nghiêm, vừa ẩn chứa chút quan tâm.

Hoàng Thiên khom người cung kính đáp: "Ta tìm kiếm 'Thiên Địa Chi Hồn' nhưng lại sa vào ổ yêu thú Luyện Hư đỉnh phong. Dù thoát được, nhưng thương thế nặng nề, sinh mệnh lực hao tổn, thực lực giảm sút nghiêm trọng."

Nghe vậy, ánh mắt Giao Long lạnh lùng pha lẫn chút giận dữ. "Ngươi dám vào U Minh Hải... nơi đầy tử khí và sát khí, nếu không nhờ may mắn, ngươi đã sớm vong mạng."

Hoàng Thiên cúi đầu, giọng chân thành: "Tiền bối, ngài có cách nào giúp ta khôi phục không?"

Giao Long im lặng hồi lâu, rồi khẽ thở dài: "Ngồi xuống đi, ta sẽ giúp ngươi. Với tu vi hiện tại, chữa lành cho ngươi cũng không phải điều quá khó."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.