Chương trước
Chương sau
Hoàng Hôn đứng nghiêm, ánh mắt lạnh lùng nhưng ánh lên quyết tâm mãnh liệt. Trời chiều nhuộm đỏ mặt biển, ánh tà dương phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một bức tranh hùng vĩ. Tại doanh trại trên Vô Danh Đảo, nơi tưởng chừng như không tên lại là điểm nóng của cuộc chiến giữa các thế lực.

"Đạo chủ," Hoàng Hôn lên tiếng, "toàn bộ một ngàn dặm hải vực xung quanh đã nằm dưới sự kiểm soát của chúng ta. Hoàng Đình tướng quân hiện đang đóng quân tại một tiểu đảo cách đây một ngàn dặm."

Hoàng Thiên, với dáng vẻ phong trần và bộ pháp y lấp lánh như thiên quang, khẽ gật đầu. Ánh mắt của hắn như bầu trời trước cơn bão, trầm tĩnh mà uy nghi. Giọng nói của hắn vang lên, như tiếng sấm vọng lại từ chân trời:

"Có hải đồ không? Đưa ta xem xét."

Hoàng Hôn lập tức tiến lên, mở ra một tấm hải đồ rộng lớn, chi tiết đến từng gợn sóng nhỏ. Các ký hiệu trên hải đồ nhấp nháy như có sự sống, phản ánh khí tức nguy hiểm của vùng biển đầy rầy yêu thú và dị loại.

Mạnh Trường Sinh, người có dáng vẻ phiêu dật nhưng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm, nghiêm nghị nói:

"Xung quanh khu vực này có không ít thế lực dị loại đang rình rập. Khi ta tới đây, đã có vài cuộc va chạm nhỏ với bọn chúng. Nhưng giờ đại ca đã đến, tất cả các quân đoàn đều đã trở về, chỉ còn Thiên Quân Vạn Mã đang trấn thủ Tây Hải. Đạo chủ, ngài hãy cho chúng ta biết kế hoạch sắp tới."

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, tay vươn ra chỉ vào một điểm trên hải đồ, nơi được đánh dấu bằng một ký hiệu đen kịt, tỏa ra khí tức u ám.

"Đây là thế lực nào?" hắn hỏi, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm.

Hoàng Hôn tiến lên một bước, cung kính đáp:

"Đây là U Khởi Cung, cung chủ là U Khởi tu vi Hóa Thần Trung kỳ, con thứ tám trăm của U Minh Độc Giao. Thế lực này đã âm thầm khuếch trương, thu nạp không ít yêu thú và tà tu. Nếu không diệt trừ ngay từ đầu, e rằng sau này sẽ gây họa cho chúng ta."



Mạnh Trường Sinh tiếp lời: "Có lẽ U Khởi Cung mới là bá chủ một ngàn dặm quanh đây!"

Hoàng Hôn tiếp tục:

"Quân Sư, đúng như ngài nói, U Khởi Cung không thể xem thường. Tuy nhiên, hiện tại các thế lực nhỏ xung quanh đã bị Kim Bằng tiêu diệt không ít."

"Chúng ta đã sẵn sàng đối đầu với U Khởi, chỉ cần Đạo Chủ ra lệnh."

Hoàng Thiên khẽ nhắm mắt, suy nghĩ một lát rồi mở mắt ra, ánh nhìn sắc bén như kiếm quang. Cả không gian như đông cứng lại khi sát khí từ hắn lan tỏa ra xung quanh.

"U Khởi Cung chắc chắn sẽ xuất binh. Trận chiến sắp tới không đơn giản là một cuộc đối đầu thông thường. Đây sẽ là trận chiến sống còn thực sự cho Càn Nguyên Phủ, và cũng là cơ hội để ta mở rộng thế lực trên biển."

Hắn không nói thêm lời nào, thân ảnh bay vọt lên không trung. Pháp y của hắn tung bay trong gió như mây trời uốn lượn, khí thế bàng bạc như một tòa thiên sơn vững chãi. Giọng nói của hắn vang dội khắp vùng trời:

"Tam quân nghe lệnh! Cuộc chiến này không chỉ liên quan đến vận mệnh của Càn Nguyên Đảo mà còn mở ra con đường cho hậu nhân chúng ta bước tiếp. Chỉ khi nào máu ngừng đổ và tim ngừng đập, ta mới trở về với cát bụi.

Hãy phá tan gông cùm, tự do bay lượn trên trời cao, bơi lội dưới biển sâu!"

Từng lời của Hoàng Thiên như đinh đóng vào lòng các tướng sĩ, khơi dậy lòng trung thành và nhiệt huyết sục sôi.



Hoàng Thiên ra lệnh, giọng nói trầm ổn mà cương nghị:

"Quân Tiếu Thiên, lĩnh một cánh quân tiến về hướng nam. Hoàng Thần Hy và Hoàng Y Lâm theo quân xuất chinh."

"Địa Tạng, Huyền Đô, Vũ Canh và Trụ Bính, tứ tướng sẽ dẫn quân về hướng bắc. Tứ đại thiên vương theo sát. Gặp địch nhân Hóa Thần sơ kỳ thì tám người đồng loạt ra tay, sau đó lập tức rút lui. Gặp Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong thì diệt không tha. Nếu chạm phải Hóa Thần trung kỳ, lập tức rút lui, bảo mệnh mới là quan trọng!"

"Về hướng tây, Hồng Tây, Hoang Đông, Vương Bài, Tinh Anh dẫn quân tiến công. Lần này, thế lực của chúng ta phải vững chãi như núi đá. Tam đại mưu sĩ sẽ theo hỗ trợ, lập mưu kế đối phó với địch."

"Lục đại đô đốc, ngươi chỉ huy một chiến thuyền lớn, dẫn theo Bách Vạn và Đại Quân đóng tại một hải đảo cách đây một trăm năm mươi dặm. Tiếp viện kịp thời khi cần.".

"Cửu Thiên Bồng, dẫn đại quân bản bộ lên đảo, phòng thủ và khai thác linh thạch. Hãy bảo đảm tài nguyên được chuyển về Càn Nguyên Phủ một cách an toàn và nhanh chóng."

"Mộc Thần quân đoàn, ngươi lập tức bố trí trận pháp và truyền tống trận trên Vô Danh Đảo. Đây sẽ là mắt xích quan trọng cho việc duy trì hậu cần và chi viện trong chiến dịch này."

"Hoàng Hôn, ngươi cùng Phong Hoa Tuyết Nguyệt trấn giữ Vô Danh Đảo. Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ căn cứ này bằng mọi giá. Nếu có biến, không cần phải liều mạng, ưu tiên bảo tồn lực lượng."

"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Tiếng đáp đồng loạt vang lên, chấn động cả không gian, như sấm nổ giữa bầu trời trong vắt.

Hoàng Thiên quay lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía chân trời, nơi bóng tối đang dần bao phủ. Trong khi hắn suy tư, một tia sáng lóe lên ở phương xa, báo hiệu sự xuất hiện của một đoàn chiến thuyền. Các thuộc hạ nhanh chóng nhận ra đó là đội hình của Thiên Quân Vạn Mã, vừa trở về sau cuộc tuần tra Tây Hải.

Khí thế hùng dũng, hàng ngàn lá cờ đỏ tung bay như một bức tường không thể xâm phạm. Từng chiếc thuyền lớn nhỏ tiến vào bến cảng, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến sắp tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.