Chương trước
Chương sau
Vèo vèo, Hoàng Thiên không kịp đón đỡ, hắn cảm nhận được cái chết cận kề, trong lúc nguy kịch Ngưu Ma Vương lao đến đón đỡ,” Ầm” Lão Ngưu từ trên không trung rơi xuống, huyết vụ đầy trời.

Lão Ngưu gầm lên: "Mau đi, đây là Phệ Hồn Châm, pháp bảo thượng phẩm! Ta cản hai tên này, ngươi mau thoát thân!" Nói rồi, Ngưu Ma Vương bay lên, lao đến Tây Môn Trường Phong, Bắc Minh Dương. Tuy bị trọng thương, nhưng Ngưu Ma Vương vẫn dễ dàng áp đảo hai gã Trúc Cơ hậu kỳ..

“ Ồ!, có cả Đại Yêu cấp bậc linh thú, may mắn bị trúng ám toán của chúng ta.” Một giọng nói vang lên.

Hoàng Thiên vừa đi dạo Quỷ Môn Quan lần thứ hai, hắn lấy lại tình thần, cũng không trốn đi. Bóng hắn lướt đi như tia chớp, xé tan màn sương mù dày đặc.

Hai gã Trúc Cơ hậu kỳ lao tới, hai thanh kiếm như hai tia chớp đan xen, mang theo sát khí ngút trời, chém thẳng về phía Hoàng Thiên. Bầu trời rung chuyển, bụi đất mù mịt. Tiếng va chạm chói tai vang vọng khắp núi rừng.

Hoàng Thiên gầm lên một tiếng vang dội núi rừng, căm phẫn tột độ. Hắn tung chưởng "Càn Nguyên vấn tông chưởng” chưởng phong cuồng bạo như lốc xoáy, đập bay hai gã Trúc Cơ hậu kỳ, máu tươi phun ra như sương muối, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Nam Cung Bạc kinh hãi thất thanh: "Sao lại Trúc Cơ đỉnh phong, ta gọi Thành Chủ cứu viện?". Hắn vội vàng lấy phù lục bóp nát.

“ Đông Phương Vũ, cản hắn một lát” Nam Cung Bạc quá sợ hãi hét lên. Hắn ta đã bóp nát phù lục gọi viện thủ.

Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn họ, Hoàng Thiện Họa Kích lặn lẽ nằm trong tay hắn, hắn vung kích đánh xuống.

Đông Phương Vũ vung tay tế ra pháp bảo Kim Chung, bao trùm lấy bản thân

“Ầm” Kim Chung vỡ vụn, Đông Phương Vũ văng ra như diều đứt dây, đập mạnh xuống mặt đất, tan xương nát thịt.

Nam Cung Bạc hốt hoảng quay người bỏ chạy, nhưng Hoàng Thiên đã đuổi theo sát nút. Đột nhiên chung quanh hiện lên kết giới bao trùm Nam Cung Bạc, là Hoàng Thiên thi triển tuyệt kỹ 'Họa địa vi lao'.

Nam Cung Bạc gào thét ném ra một sấp phù lục, ầm ầm ầm, trong chớp mắt, Hoàng Thiên đâm ra một kích, Nam Cung Bạc nổ tung thành sương máu.

Hoàng Thiên không chần chừ, quay người lao vào tấn công hai kẻ còn lại, hai gã lúc này nào còn dám chiến, bọn chúng vội vàng xoay người chạy trốn. Hoàng Thiên hét lớn hắn gầm lên bay vút lên không trung tay trái biến thành chưởng, một chưởng vỗ xuống, hai gã Trúc Cơ hậu kỳ vừa phải phòng thủ Ngưu Ma Vương vừa thối lui.

Lúc này bọn chúng thấy từ trên trời giáng xuống chưởng lực quá mạnh mẽ, bọn hắn muốn trốn nhưng không kịp, "ầm ầm" đại địa sụp đổ, khói bụi mù mịt, còn lại chỉ là đốm máu, hai người tan xương nát thịt, mặt đất sụp đổ tạo thành một hố sâu khổng lồ.

Hoàng Thiên không dám ở lâu, hắn phân phó Ngưu Ma Vương chia hai đường mà chạy.

Hoàng Thiên kiệt sức, vội vã bay về hướng đông.

Chưa chạy được bao xa, Hoàng Thiên đã phát hiện hai người xuất hiện trên hư không.

Bầu không khí mù mịt bởi bụi bặm và khói lửa. Cây cối gãy đổ, mặt đất nứt nẻ, núi đồi sạt lở, dấu tích của một trận chiến ác liệt.

"Nam Cung Bạc và ba người còn lại đã chết, kẻ này ra tay rất tàn nhẫn." Nam Cung Ứng, Thành Chủ Thành Nam Kinh, nhìn xuống hai thi thể tan nát dưới chân, cau mày gầm lên giận dữ.

Ngay trên địa bàn Nam Cung gia, dám giết người Nam Cung, ăn gan hùm mật gấu, thật là quá sức táo tợn!

Hắn tức giận quát lớn: “ trên địa bàn của ta dám giết người của ta, cho dù ngươi chạy chân trời góc biển ta tất giết ngươi!”

Lúc này trung niên nhân đứng ra chắp tay nói.



"Tiền bối chia ra đuổi theo hay là cùng đuổi theo ?" Bắc Minh Cảnh hỏi.

Nam Cung Ứng trầm ngâm nói: "ngươi về thông báo ngũ đại thế gia chuẩn bị khỏi sự, việc này đã bị lộ, Đan Các, và các tông môn khác đều đã biết! Ta truy đuổi hắn, trên địa bàn của ta hắn trốn không thoát".

Nói rồi thần thức lão phóng ra, theo hướng đông mà bay.

Hoàng Thiên không biết, hắn không ngờ rằng, chỉ vì bán tin tức cho Ngũ đại thế gia mà đã suýt bỏ mạng. khi đó, hắn chỉ muốn mưu đồ một phen để bọn chúng đánh nhau, thật là xem thường anh hùng trong thiên hạ, xem thường Nam Cung thế gia.

Lúc này hắn đang phi hành trên không trung bất chợt có một cỗ thần thức khóa chặt lấy hắn, kẻ đến rất mạnh là Kim Đan Chân Nhân.

Hắn hoảng rồi, hay lấy đan dược bổ sung pháp lực, tiếp tục một đường trốn tránh.

Hoàng Thiên liều mạng bay về hướng bắc, rồi ngoắt ngoéo đổi hướng sang đông."

Một đường này pháp lực của hắn sắp không chống đỡ nổi.

Bỗng dưng ầm ầm một thanh phi kiếm như mũi tên lao vun vút về phía Hoàng Thiên. Hắn vội vàng tung chưởng đỡ đòn, thầm kêu không tốt. Lẽ nào là thượng phẩm pháp bảo?

"Oành oành!" Hoàng Thiên bay ngược ra sau, đụng vào vách núi khiến núi đá ầm ầm đổ sập.

"Ngươi còn trẻ mà đã có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong? Thảo nào bọn chúng cắm trong tay ngươi.”

Nam Cung Ứng ngạo nghễ nói, "Nếu ngươi đầu hàng, ta tha mạng cho ngươi!"

Hoàng Thiên thấp thỏm bò dậy, hét lên: "Con bà nó, lão tử liều mạng với ngươi!" Nói rồi, hắn múa kích lao vào tấn công.

Nam Cung Ứng cười khẩy: "Đã rượu mời không uống, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạc!" Lão điều khiển phi kiếm tấn công dữ dội về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên bị dồn vào thế bí, khổ không thể tả. Kim Đan hậu kỳ quả thực quá mạnh mẽ, cho dù hắn thần hồn đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong cũng không thể chịu nổi quá ba chiêu.

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hoàng Thiên quyết liều mạng. Hắn dùng phi kiếm đỡ đòn đối phương, rồi dồn hết sức lực lao về phía lão tặc, tung ra một kích chí mạng. Tay còn lại, hắn ném một nắm bột phấn về phía Nam Cung Ứng.

Lão Thành Chủ phi kiếm đánh trúng lưng Hoàng Thiên khiến hắn ngã xuống. Tuy nhiên, Hoàng Thiên vùng dậy tung người lên, thi triển "Tiêu Dao Cửu Kích Quyết", kích mang vừa ra cuồng bạo tung hoành, bụi mù bay mù trời, lôi điện ngập trời, đánh về phía địch nhân.

Nam Cung Ứng tung chưởng đón đỡ, lão lui lại ba bước. Hoàng Thiên thì không được tốt lắm, máu tươi chảy ra, lục phủ ngũ tạng bị chấn thương, hắn nằm thoi thóp.

Nam Cung Ứng định tiến lên, nhưng bỗng cảm thấy trong người khó chịu. Lão cố gắng ép độc tố ra ngoài, rồi bật cười cuồng loạn: "Ha ha, ngươi cho rằng dùng chút kế vặt này có thể giết được ta sao?"

Lão phá lên cười điên cuồng hơn: " nói cho ngươi biết dưới Kim Đan chỉ là sâu kiến, tuỳ tiện bóp nát thôi."

“Ha ha” sau đó lão im lặng tức giận gầm lên: " mẹ ngươi dám bỏ thuốc xổ và cả độc dược".

Nam Cung Ứng phun ra một ngụm khói trắng cười nói: " ý tưởng không sai, nhưng vô dụng thôi, chết đi".

Ha ha ha Hoàng Thiên điên cuồng cười lớn nói : " hắc hắc, lão dâm tặc, ngươi xem cơ thể ngươi có thấy nóng nóng không, có thấy khó chịu không?"

Lão Thành Chủ lúc này không cười nữa, lão kiểm tra cơ thể một lượt, quả thật người nóng rang, lão muốn đại chiến ba trăm hiệp với tiểu thiếp lão vừa cưới.



Gương mặt lão đỏ bừng bừng bây giờ tức giận nhìn đen thui, lão lạnh giọng nói: " sao ta không phát hiện ra độc, đưa thuốc giải đây ta cho ngươi chết tử tế".

Hoàng Thiên cười to nói: " đó là đại dâm tiện, lão bà chín mươi tuổi cũng điên cuồng."

Nam Cung Ứng điên rồi, hắn xuất thần thông “ Hám Địa”, hắn không còn đùa nữa hắn ra tay toàn lực.

Bầu trời u ám như phủ đầy tro bụi, gió rít lên như tiếng quỷ dữ, tiếng va chạm kinh hoàng vang dội khắp Cùng Kỳ Sơn.

Hoàng Thiên bây giờ đã là ngọn đẹn cạn dầu, cố gắng tung ra đòn tấn công cuối cùng "Sát Lục Chi Thiên" chống lại Nam Cung Ứng.

Ầm ầm ầm! Sức mạnh kinh hoàng của thần thông Hám địa đánh trúng Hoàng Thiên, khiến hắn văng đi như đạn pháo.

Cùng Kỳ Sơn sập hơn phân nửa, đại địa nổ tung vùi dập một vùng trăm dặm, chôn vùi Hoàng Thiên trong tro bụi.

Nam Cung Ứng thần thức đảo qua cảm ứng Hoàng Thiên đã chết, hắn ta lúc này thần trí không còn tỉnh táo, bay về phía trước ba trăm dặm và đáp xuống một sơn động. Miệng hắn khô khốc, người hắn nóng rang. Lúc này, trong động có một con hắc hùng mẫu đang ngủ đông.

"Mỹ nữ à, chờ ta!" Lão hét lên và vọt vào sơn động. Bụi bay mù mịt, sơn phong lung lay, địa chấn tứ phương, làm cho chim muông bay tứ tung.

Bắc Minh Cảnh, vừa từ Nam Kinh bay đến, vô tình chứng kiến cảnh tượng này và trợn mắt há mồn. Hắn không thể tin được Đại trưởng lão Nam Cung gia lại có sở thích kỳ lạ thế này. "Lão dâm Hùng" - Bắc Minh Cảnh thầm đặt cho Nam Cung Ứng một biệt danh mới.

Ba ngày sau, tin đồn về sở thích "bạo Hùng" của Nam Cung Ứng lan truyền khắp Nam Kinh.

Hậu viện Nam Cung gia, Nam Cung Ứng điên cuồng tìm kiếm kẻ đã tung tin đồn. Lão nhớ lại dư vị "không tệ" và tự hỏi liệu mình có thực sự thích bạo Hùng?

"Gọi gia chủ đến đây!" Lão ra lệnh.

Nam Cung Bá vội vàng chạy đến, mang theo vẻ áy náy. " Đại trưởng lão, có chuyện gì vậy?"

Nam Cung Ứng cất tiếng ra lệnh:

"Chuẩn bị nghênh đón cung phụng hoàng thất! Truyền lệnh tứ vị tướng quân biên cảnh lập tức xuất binh. Đại tướng quân Đại Nam ta và tứ trưởng lão của tứ đại thế gia sẽ đích thân đến áp trận . “

“Hắn ta đã đạt Kim Đan cảnh đỉnh phong, không thể để hắn trở về cứu viện Hoàng Thất. Ngươi hãy mời Thái thượng trưởng lão đến nhìn chằm chằm Lạc Long Thành, Nguyên Anh Chân Quân chi nộ cũng không phải ai cũng có thể cản!”

Nam Cung Bá cung kính nhận lệnh, lui ra.

Một tên vô danh tiểu tốt, thế mà lại có thể khuấy đảo cả thiên hạ!

Bởi vì hắn, thế cục thay đổi.

Mạnh Trường Sinh bày mưu sát Ngô Thiên Hạ.

Một tên vô danh lại để ngũ đại gia tộc khởi binh tạo phản.

Giờ đây, nhắc đến Nam Cung Thành Chủ lão dâm hùng ở Đại Nam, người ta lại kèm theo biệt danh "Lão bà chín mươi cũng điên cuồng".

Và tất cả đều nhờ Tiêu Dao Tử!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.