Sâu trong vách núi hoang vu, nơi sương mù giăng kín như tấm màn che phủ bí mật, ẩn hiện một động phủ thanh tịnh tựa tranh vẽ. Nơi đây, Hoàng Thiên, một thiếu niên tuấn tú với mái tóc đen nhánh như thác nước, đang năm bất động, hơi thở hấp hối, máu me nhuộm đỏ cả vạt áo. 
Vết thương rách nát, hơi thở thoi thóp như có như không, Hoàng Thiên tưởng chừng như đã vĩnh viễn chìm vào bóng tối sau đòn tấn công chí mạng của Nam Cung Ứng, đại trưởng lão Nam Cung gia. 
Bỗng chốc, một luồng sáng trắng kỳ ảo phát ra từ chiếc đạo bào bí ẩn mà Càn Nguyên Lão tổ để lại, nhẹ nhàng hóa giải sát chiêu, cứu mạng Hoàng Thiên trong gang tấc. Tuy vậy, hắn vẫn bị thương nặng, kiệt sức và bất tỉnh trong nhiều ngày. 
Khi ý thức dần trở lại, Hoàng Thiên mở mắt, hoảng hốt nhận ra mình không ở địa phủ mà đang được hai thanh niên tuấn tú tận tình chăm sóc. Lòng hắn trào dâng niềm cảm kích xen lẫn sự phẫn nộ khi nhớ lại ký ức kinh hoàng về khoảnh khắc sinh tử vừa qua. 
"Đa tạ hai vị đạo hữu đã cứu ta," Hoàng Thiên thều thào nói, "ân cứu mạng sau này có cơ hội sẽ báo đáp, bởi vì ta còn đại đại thù chưa báo." 
"Đạo hữu, hôm ấy chứng kiến đạo hữu lấy tu vi Trúc Cơ cảnh có thể quá chiêu với Đại trưởng lão Nam Cung gia, chúng ta có lòng hướng về." Diệp Thiên Quân thở dài một hơi nói tiếp, "hai huynh đệ ta vốn là đệ tử của Thính Phong Các, một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-dao-chu-dai-mong-ba-thien/3643146/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.