Chương trước
Chương sau
Mục Lâm Vãn đến nơi thì có chút muộn. Vừa đến cậu liền đưa chiếc vòng ngọc đã được đặt trước cho Liễu Vọng Thu, sau đó cũng nán lại nói chút chuyện về Tam hoàng tử.
"Chuyện này đã truyền đến tai Hoàng Thượng, người biết được nên rất tức giận, nhưng tức giận thì sao chứ lại chẳng tra được gì, manh mối không có, chứng cứ chỉ Tam hoàng tử là chủ mưu cũng không." Liễu Vọng Thu lắc đầu nhỏ giọng nói.
Hai người vẫn như cũ ngồi ở Túy Tiên Lâu, thứ nhất là để trao đổi chút chuyện mà không sợ có tai mắt, bên cạnh đó cũng tiện thể ăn chút gì đó luôn.
"Nhưng bất quá người phụ trách vẫn là Tam hoàng tử nên hắn bị cấm túc một tháng trong cung."
Nếu đem ra so sánh cùng sự hy sinh của hàng nghìn sĩ tướng trên chiến trường, còn có đại ca đang bị trọng thương nằm trên giường vẫn chưa khỏi thì phạt như vậy là quá nhẹ nhàng rồi.
Mục Lâm Vãn tay nắm chặt thành quyền, nhìn thôi cũng thấy có bao nhiêu là phẫn nộ.
"Vì cái gì chứ?" Cậu môi mím chặt môi, nói.
"Bình tĩnh chút." Liễu Vọng Thu tự rót cho mình một tách trà.
"Ngươi hiện giờ túc giận như vậy thì làm được gì? Đó là hoàng tử, mà ngươi chẳng qua là một tiểu công tử nhỏ nhoi thôi, trong tay không quyền không thế thì có thể làm cái gì hả? Bây giờ muốn làm gì thì là do phụ thân ngươi quyết định thôi.
" Ta chính là không cam lòng. "Mục Lâm Vãn cúi đầu.
Đây cũng là do cậu tự quyết định cả, nếu ban đầu chịu nghe theo phụ thân học tập triều chính, có thể cùng các huynh trưởng tiến vào triều, thì bây giờ cũng không đến mức vô dụng như vậy. Nhưng cậu ghét việc người trong triều luôn lừa gạt nhau.
Nói đến cũng thật là châm chọc.
" Việc này chắc chắn có điểm gì đó kỳ lạ, mặc dù là một thư đồng nhưng ta lại không thể đến bồi đọc sách trong cả tháng. Ta phải đi dò hỏi xem sao. "Liễu Vọng Thu nói:" Nhưng ta không phải tâm phúc của hắn nên chắc chắn có vài việc không thể nào tìm hiểu đến được, với cả hắn cũng biết chúng ta có qua lại với nhau. Nhưng không sao ta sẽ cố gắn bảo hộ các ngươi hết sức. "
Mục Lâm Vãn gật đầu.
Tam hoàng tử bị cấm túc một tháng, không biết hắn ở trong hoàng cung sẽ làm ra chuyện gì nữa, nhưng hiện tại xem ra Tam hoàng tử sẽ tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của Mục gia.
Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi.
" Tiểu công tử bớt giận trước đã, uống chút trà hạ hỏa đi, nếu không hay chúng ta đến hoa lâu tìm Ngọc Vận nói chuyện? "Liễu Vọng Thu kiến nghị. Hắn đưa Mục Lâm Vãn một ly trà.
Mục Lâm Vãn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, hai người cùng nhau đến hoa lâu.
" Giờ phụ thân không còn cản ta cùng Ngọc Vận ở bên nhau nữa, chỉ cần ta tích góp đủ ngân lượng liền có thể đem Ngọc Vận chuộc ra.. Ta muốn đến thật nhanh để kể y nghe chuyện này. "
Vừa tưởng tượng đến đây, Mục Lâm Vãn lại phấn chấn hơn hẳn.
" Đây chính là chuyện tốt nha, chúc tiểu công tử sớm tìm được chân ái. "Liễu Vọng Thu cười nói.
Hắn quay đầu liếc nhìn Mục Lâm Vãn một cái, trong lòng thầm thở dài.
Nếu là tiểu công tử biết được Ngọc Vận đối xử tốt với cậu như vậy chỉ là để lợi dụng thì không biết tiểu công tử sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn cùng Mục Lâm Vãn chính là bạn nối khố, đó giờ Mục Lâm Vãn đối với những người xung quanh không để bụng lắm, nên đây là lần đầu tiên cậu để tâm một người đến vậy, tiểu công tử thật sự là sa vào lưới tình a. Nhưng Ngọc Vận thì.. cũng không phải thiện nam tính nữ gì.
Đến gần hoa lâu, khu vực trước cửa cùng xung quanh hoàn toàn không giống nhau. Bên trong hoa lâu truyền đến tiếng cười nói của các nữ tử, âm thanh yêu kiều mềm mại cứ như thể người phát ra giộng nói đó cũng yêu kiều như thế.
Lúc bọn họ tiến vào trong, Mục Lâm Vãn không thấy tú bà đâu, trong lòng có chút nghi hoặc.
" Tiểu công tử tới chơi a, sao không tiến vào mà đứng ngốc ở chỗ này làm gì? "Một nữ tử trong tay cầm khăn tay, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới Mục Lâm Vãn trước mặt, nàng chớp chớp mắt đem Mục Lâm Vãn đánh giá một phen, khóe miệng càng thêm cười tươi.
" Tiểu công tử nếu không chọn được cô nương nào, không bằng ngồi cùng ta đi, thế nào hửm? Ta sẽ chăm sóc công tử thật tốt mà. "Nữ tử cười khanh khách, tay để trên người Mục Lâm Vãn.
Vải lụa mỏng manh sao có thể che đậy hết cảnh xuân bên trong chứ, mảnh vải làm lộ ra loáng thoáng làn da trắng nõn tinh tế, đôi tay mềm mại lại đặt lên vai Mục Lâm Vãn.
Mục Lâm Vãn sửng sốt một chút, vội vàng lui về phía sau vài bước, nói:" Hôm nay ta là tới tìm tú bà? Bà ấy đang ở đâu? "
Bởi vì phải thông qua tú bà mới có thể tìm được Ngọc Vận nha.
" Sao hả, hóa ra là tới tìm mụ mụ, bây giờ mụ mụ rất bận a, không có thời gian ra gặp công tử đâu, sao công tử không tìm ta đây nè? "
Loại cảm giác này.. Giống như đang đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa..
Mục Lâm Vãn mím chặt môi, đem y phục của nàng ta kéo cho chỉnh tề lại, lui về phía sau vài bước, nói:" Cô nương thỉnh tự trọng. "
Hành động của cậu không chỉ làm nữ tử kia kinh ngạc nửa ngày mà ngay cả Liễu Vọng Thu cũng phải trợn tròn mắt.
" Công tử này là có ý gì, ở chốn yên liễu như này ngươi lại nói với nữ tử là hãy tự trọng.. này chẳng lẽ công tử là lần đầu tiên tới sao? "Nữ tử chỉnh chỉnh y phục của mình lại, nghi hoặc nhìn Mục Lâm Vãn.
Mục Lâm Vãn lúc này mới nhận thức được ban nãy mình phản ứng như thế nào liền khiến hai bên lỗ tai ửng đỏ, ấp úng nói:" Không.. "
" Nha! "
" Thứ này ở đâu bay tới vậy.. "
Đột nhiên, tiếng thét hỗn loạn chói tai truyền từ bên trong phần phát ra, chính là từ sâu tận bên trong hoa lâu truyền đến.
Mục Lâm Vãn quay đầu nhìn, nữ tử kia cũng quay đầu lại nhìn qua.
Đầu đột nhiên nặng hơn, giống như có thứ gì đó ngồi thẳng lên đầu vậy.
" Gugu? "Mục Lâm Vãn thử thăm dò kêu một tiếng.
Trên đỉnh đầu bồ câu xám kêu lên một tiếng.
Vị nữ tử kia kinh ngạc một chút, lập tức hoàn hồn:" Này chắc là sủng vật của tiểu công tử? Hóa ra ngài đến đây là để tìm sủng vật nha. "
Mục Lâm Vãn có chút xấu hổ, này chỉ có thể là.. Trong lòng cậu có chút nghi ngờ.
Nó chính là sủng vật do Ngọc Vận dưỡng, nhưng tại sao người thì không gặp này chỉ gặp được mỗi bồ câu xám thôi chứ?
" Bồ câu này nhìn rất mập mạp nha. "Liễu Vọng Thu nhỏ giọng lẩm bẩm.
" Như vậy cũng không thể ăn được! "Mục Lâm Vãn vội vàng quát bảo ngưng lại.
" Hầm canh uống hẳn là khá tốt đó. "
" Vẫn là xào với lửa lớn ngon hơn. "Mục Lâm Vãn nghĩ nghĩ, đáp.
" Gruu? "Bồ câu như hiểu như không nghiêng nghiêng đầu lắng nghe, dùng mỏ mổ hai cái trên trán Mục Lâm Vãn, đập cánh cảnh cáo.
" Nói đùa nói đùa thôi. "Mục Lâm Vãn cười, ở trên người bồ câu sờ sờ vài cái.
Lúc này có người chạy từ bên trong hoa lâu ra ngoài, thở hổn hển làm trang sức trên người rung rinh, búi tóc cũng có chút rối rối.
Nàng ngừng ở trước mặt Mục Lâm Vãn, nhìn thấybồ câu trên đậu trên đầu cậu liền thở phào một hơi.
" Mụ mụ, ngươi không phải đang rất bận sao? "Nữ tử kêu sợ hãi một tiếng, nhìn tú bà.
Tú bà vẫy vẫy tay:" Ngươi cứ rời đi trước đi, nơi này ta xử lý là được. "
Gugu xuất hiện thật sự quá nổi bậc, bây giờ có rất nhiều đều đang nhìn qua bên này.
Tú bà mang theo hai người vào một phòng, đóng cửa lại:" Tiểu công tử tới rồi à? "
Mục Lâm Vãn gật đầu:" Gugu như thế nào lại bay tới? "
" Lão nương đang nhốt nó vào lòng sắt, vô duyên vô cớ đột nhiên trở nên hưng phấn, bay ra ngoài dọa đến các khách nhân. Ta cứ nghĩ nó thật ngoan ngoãn ai nào biết hôm nay liền không nghe như vậy, hóa ra là do tiểu công tử tới nên nó liền bay ra nghênh đón nha. "
Bồ câu xám vẫn ngồi trên đầu Mục Lâm Vãn và vẫn chưa có ý định bay xuống.
Mục Lâm Vãn cười cười, hỏi:" Ngọc Vận đâu? "
" Ngọc Vận hôm nay không hoa lâu, đã đi ra ngoài để giải sầu rồi, chờ đến khi Ngọc Vận trở lại, ta lại báo cho công tử. "Tú bà đáp, nhìn con bồ câu, kêu:" Gugu, xuống dưới! "
Bồ câu xám không hề dao động.
" Xem ra nó rất thích ngồi ở nơi này, không bằng cứ để ta mang Gugu về đi, thời gian này ta sẽ chăm sóc nó thật tốt, rồi sau đó lại mang đến đây lại. "Mục Lâm Vãn cười.
Con bồ câu như có trí tuệ, còn có thể tìm được cả Mục phủ như vậy chắc chắn có thể tìm đường bay trở lại đây, không chừng lát nữa Ngọc Vận quay về thì bồ câu liền bay ra a.
Hiện tại nó vẫn muốn ngồi trên đầu mình, tú bà kêu cũng không xuống, này là do nó không muốn xuống a. Nhưng chỉ cần Ngọc Vận kêu một câu là nó liền xuống ngay, cũng thật nghe lời Ngọc Vận nói nha.
" Như vậy cũng đúng. "Tú bà suy tư một lát, nói.
Mục Lâm Vãn cùng Liễu Vọng Thu đi ra say hoa lâu.
" Ngươi liền đi về mà vẫn để một con bồ câu trên đầu? Không bằng cứ mang đi hầm canh uống! "Liễu Vọng Thu nói, nhìn con bồ câu rất không có hảo ý.
Gugu cứ như không nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, ngồi tỉa tỉa lông mình, an tâm mà ngồi trên đầu Mục Lâm Vãn, hai mắt nhắm lại.
" Hôm nay Ngọc Vận không ở đây, chỉ có mỗi bồ câu tiếp khách, nhưng tâm tình cũng tốt hơn không ít. "Mục Lâm Vãn nói:" Hôm nay liền cứ vậy trước đã, qua đoạn thời gian nữa mời Huyền Bảo cùng tụ một bữa. "
Bây giờ cậu rất muốn nhanh nhanh đi kiếm tiền a!
Huyền Bảo nơi đó cũng không thể kéo xuống được, Mục Lâm Vãn cũng cho chút áy náy khi thàng nào cũng lãnh lương ở Đại Lý Tự nhưng lại không làm việc gì cả.
Giờ danh tiếng tiệm ngọc thạch cũng không tồi, lại tìm thêm vài học trò, rồi bản thân cậu cũng trở nên lười biếng, cũng đã mấy ngày chưa xem nguyên liệu bỏ lỡ quá nhiều việc a.
Mục Lâm Vãn chậm rì rì đi về Mục phủ.
" Tiểu công tử, đi ra ngoài một chuyến như thế nào còn mang theo một con bồ câu trở về? Đêm nay người muốn uống canh bồ câu sao? "Trên đường đi gặp chủ quản, chủ quản kỳ quái nhìn đỉnh đầu cậu, hỏi.
" Canh bồ câu quá thanh đạm, hay là xào đi. "Mục Lâm Vãn cười trả lời, lắc người né hắn qua.
Bồ câu xám lại ở trên đầu cậu mổ mổ vài cái, tuy không dùng lực nhưng vẫn thấy ngứa ngứa cứ như đang đùa giỡn với nhau.
" Cũng không thật sự đem ngươi đi hầm canh uống thật, nếu làm vậy còn phải cho chủ nhân ngươi một lời giải thích nữa kìa. "Mục Lâm Vãn cười an ủi, đi về tới phòng.
Một bước vào cửa, bồ câu liền từ đầu hắn nhảy xuống nằm ở trên bàn, hai chân chỉa lên trời giả chết.
Mục Lâm Vãn đi qua sờ sờ lông mao của nó, lẩm bẩm:" Ngươi có phải hay không đãbéo lến một ít, hôm nay lúc ở trên đầu ta phá lệ có nặng, vậy mà còn bay xuống, lát ngươi còn có thể bay lên lại không hả? "
Những lời này khiến cho con bồ câu từ trong tay Mục Lâm Vãn lăn người tránh qua một bên, bay hai vòng trong phòng rồi lại tiếp tục nằm trên bàn, không biết đang oán giận ai nữa.
Mục Lâm Vãn bật cười.
- -
Tiểu công tử ra cửa một chuyến mang về một con bồ câu, kia con bồ câu mập mạp thịt nhiều, tiểu công tử muốn ăn bồ câu!
Tin tức này không biết bị ai truyền đi khắp Mục phủ, một hồi sau, trong bữa tối của Mục Lâm Vãn liền xuất hiện món canh bồ câu, Gugu sinh khí ở trên đầu cậu lẩm bẩm vài tiếng.
" Đừng lẩm bẩm đừng lẩm bẩm, này không phải cho ngươi uống, là phần của ta a!"
Bồ câu càng tức giận hơn.
Mục Lâm Vãn ở trong phủ đợi thêm vài ngày nhưng đều không chờ được Ngọc Vận đến, tú bà cũng không phái người đến đây truyền tin tức. Chỉ có mỗi Gugu ở trong nhà, mỗi ngày cùng Mục Lâm Vãn đi tới đi lui ăn này nọ trong phủ.
Mục Lâm Vãn sợ hạ nhân thật sẽ đem bồ câu làm thành con chim bình thường rồi hầm lên, bây giờ cậu buộc thêm trên đùi nó một đoạn tơ hồng, sau đó nhắc nhở hạ nhân nếu thấy trên đùi bồ câu có tơ hồng thì đừng động vào bởi nó là sủng vật của cậu.
Vì thế bồ câu xám bây giờ ở Mục phủ hưởng thụ đãi ngộ cực tốt, nếu gặp được các hạ nhân trên đường sẽ được hạ bồi thêm chút đồ ăn.
Mới ở Mục phủ mấy ngày, nó càng trở nên nặng hơn trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.