"Ta đã thấy được tất cả rồi." Liễu Vọng Thu khẽ cười một tiếng nhìn Ngọc Vận.
Ngọc Vận thần sắc không đổi: "Liễu công tử nhìn thấy được gì? À trong hoa viên có nhiều hoa rất mỹ lệ, Ngọc Vận nhịn không được liền hái xuống, định kết vòng hoa tặng tiểu công tử, không nghĩ tới lại bị Liễu công tử phát hiện."
Y từ bên hông lấy ra túi gấm, trong túi có một khối khăn tay được gắp lại ngay ngắn. Ngọc Vận nhẹ nhàng mở khăn ra thì thấy bên trong là những bông hoa nhỏ được giữ rất tốt, không hề hư nát chút nào.
Đó là những chùm hoa lê nhỏ, cánh hoa được lớp khăn tay che chở an toàn, nhụy hoa vàng được để riêng một bên bảo vệ cẩn thận, tựa hồ có thể hình dung ra dáng vẻ xinh đẹp của nó khi còn ở trên cây.
"Chỉ là mang đi một ít hoa từ hoa viên, chẳng lẽ công tử lại trách cứ sao?" Ngọc Vận mi mắt buồn buồn, khổ sở nói. Hắn lại một lần nữa gói khăn tay lại bỏ vào túi gấm.
Liễu Vọng Thu đưa mắt nhìn đến những đóa hoa lê được thêu trong túi, thầm nghĩ trong lòng không lẽ y thật sự chuẩn bị hoa để tặng cho tiểu công tử? Hắn thật sự nhìn không ra tâm tư người trước mặt này.
Hiện giờ Ngọc Vận vẫn đang mặc một thân y phục vàng nhạt, tóc búi lên cao cùng với trâm ngọc Mục Lâm Vãn tặng, mỗi nét nhíu mi mỗi nụ cười cũng thật câu nhân, nhưng cũng khó thể đoán được dưới nét mỹ lệ kia có tâm tư gì. Có lẽ đôi mắt lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-tu-xinh-dep-nhu-hoa/221319/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.