Chương trước
Chương sau
"Ta đã thấy được tất cả rồi." Liễu Vọng Thu khẽ cười một tiếng nhìn Ngọc Vận.
Ngọc Vận thần sắc không đổi: "Liễu công tử nhìn thấy được gì? À trong hoa viên có nhiều hoa rất mỹ lệ, Ngọc Vận nhịn không được liền hái xuống, định kết vòng hoa tặng tiểu công tử, không nghĩ tới lại bị Liễu công tử phát hiện."
Y từ bên hông lấy ra túi gấm, trong túi có một khối khăn tay được gắp lại ngay ngắn. Ngọc Vận nhẹ nhàng mở khăn ra thì thấy bên trong là những bông hoa nhỏ được giữ rất tốt, không hề hư nát chút nào.
Đó là những chùm hoa lê nhỏ, cánh hoa được lớp khăn tay che chở an toàn, nhụy hoa vàng được để riêng một bên bảo vệ cẩn thận, tựa hồ có thể hình dung ra dáng vẻ xinh đẹp của nó khi còn ở trên cây.
"Chỉ là mang đi một ít hoa từ hoa viên, chẳng lẽ công tử lại trách cứ sao?" Ngọc Vận mi mắt buồn buồn, khổ sở nói. Hắn lại một lần nữa gói khăn tay lại bỏ vào túi gấm.
Liễu Vọng Thu đưa mắt nhìn đến những đóa hoa lê được thêu trong túi, thầm nghĩ trong lòng không lẽ y thật sự chuẩn bị hoa để tặng cho tiểu công tử? Hắn thật sự nhìn không ra tâm tư người trước mặt này.
Hiện giờ Ngọc Vận vẫn đang mặc một thân y phục vàng nhạt, tóc búi lên cao cùng với trâm ngọc Mục Lâm Vãn tặng, mỗi nét nhíu mi mỗi nụ cười cũng thật câu nhân, nhưng cũng khó thể đoán được dưới nét mỹ lệ kia có tâm tư gì. Có lẽ đôi mắt lợi hại của tiểu công tử cũng chẳng thể nhìn thấu suy nghĩ của người này
Liễu Vọng Thu nhìn chằm chằm vào Ngọc Vận ý muốn tìm ra được một chút sơ hở, nhưng nhìn hồi lâu hắn chỉ có thể thở dài nói: "Nếu thật là vậy thì tốt rồi."
"Tiểu công tử đối với ngươi thật lòng thật dạ, ngươi là kỹ tử nên làm như thế cũng bình thường, nhưng ta không hy vọng ngươi sẽ lợi dụng tiẻu công tử, nếu ta phất hiện điều gì đó thì nhất định sẽ không bỏ qua."
Dứt lời xe ngựa cũng dừng lại ngay trước cửa hoa lâu.
Ngọc Vận cúi đầu nhìn túi gấm không lên tiếng, Liễu Vọng Thu nói: "Đã tới hoa lâu rồi, ngươi nên xuống đi."
Nhìn Ngọc Vận rời đi, Liễu Vọng Thu thở dài một hơi.
Lời ban nảy hắn nói đều là giả hết, hắn thật ra chưa nhìn thấy điều gì cả. Nhưng là Ngọc Vận cùng Dung quý phi có diện mạo quá giống nhau, thời điểm khi rời đi cũng thật trùng hợp, khó trách hắn hoài nghi như vậy. Ngọc Vận cứ liên tiếp câu dẫn Mục Lâm Vãn một cách tiệt để như vậy, chắc chắn bên trong đã có sẵn mưu kế.
Đôi mắt lợi hại kia của tiểu công tử cùng lắm chỉ dùng để xem đồ vật, các thứ linh tinh thôi. Chứ tâm tư Ngọc Vận này sâu không lường được, lại am hiểu ngụy trang, tiểu công tử nhìn không thấu cũng là chuyện thường.
Liễu vọng thu trong lòng bắt đầu lo lắng cho Mục Lâm Vãn.
- -
Mục Lâm Vãn trở lại phủ, bên trong thập phần an tĩnh, các hạ nhân trong nhà di chuyển cũng không nói lời nào, lúc họ nhìn thấy Mục Lâm Vãn trở về vội vàng chào một câu rồi liền né qua người cậu mà đi tiếp.
Chuyện gì thế nào?
Trong lòng Mục Lâm Vãn có dự cảm không lành, vội vàng kéo một hạ nhân lại hỏi: "Phụ thân đang ở đâu?"
Sau khi có được câu trả lời cậu vội đi về hướng thư phòng.
Đến giờ mục lâm vãn vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng chắc chắn một điều là việc đó có ảnh hưởng đến Mục phủ.
Lúc công chúa trúng độc thì Mục phủ cũng không thành cái dạng này, vậy mà hiện tại..
Khi tới trước thư phòng, bên trong có đại ca và cả những tâm phúc của phụ thân.
Mục Lâm Vãn ở trên cửa gõ gõ, nói: "Phụ thân, là nhi tử."
"Tiến vào đây, đem cửa đóng lại."
Nhị ca là quan văn, nghe nói đang bận rộn bên Phu Tử Viện, thế mà hôm nay lại xuất hiện ở nơi này?
Mục Lâm Vãn bước vào rồi đem cửa thư phòng khép lại, cậu đi tới bên cạnh Mục Vân Khởi kéo kéo tay áo hắn, định nhỏ giọng dò hỏi. Nhưng vừa mở miệng thì: "Im lặng." Mục Vân Khởi lại nói.
Mục Lâm Vãn gật gật đầu, nhìn về phía Mục lão gia và các đại thần trong triều.
Những người đó Mục Lâm Vãn đều có nghe tới, bất quá vẫn chưa nói chuyện bao giờ. Cậu từ trước đến nay không thích tiếp xúc với việc triều chính, dù phụ thân có muốn dạty thì cậu đều cự tuyệt cả.
Hiện tại đến tột cùng đã xảy ra sự tình gì?
Mục Lâm Vãn biết không khí không tốt lắm nên không có lên tiếng.
"Chuyện này chắc chắn là do thuộc hạ của Tam hoàng tử làm!" Có người hét lớn một câu đánh vỡ sự trầm tĩnh trong thư phòng.
Mục Lâm Vãn kinh ngạc, Liễu Vọng Thu chính là thư đồng của Tam hoàng tử, hắn tuy rằng không tiếp xúc quá nhiều với Tam hoàng tử, nhưng từ miệng Liễu Vọng Thu cậu cũng biết được chút ít rằng Tam hoàng tử là một người có dã tâm rất lớn.
Liễu Vọng Thu bây giờ khá bất mãn với hoàng tử, hắn luôn mượn sức các vị địa thần kéo bè kết phái để tạo thế lực trong triều.
Mục Lâm Vãn bất quá chỉ mới tìm ra hung thủ của vụ hạ độc, vậy mà Tam hoàng tử liền ra sức lôi kéo, nhưng cũng may Liễu Vọng Thu đã kịp thời ngăn chặn cái ý niệm này.
"Quân lương được phân phát tới đó vậy mà không một tiếng động nào lại vô cớ biến mất, thiếu hụt quân lương làm binh bên ta tổn thất nghiêm trọng, tiểu tướng quân cũng bị trọng thương. Việc này khẳng định là do Tam hoàng tử đó làm.
Tiểu tướng quân được họ nhắc đến chính là Mục Vân Đình, sau khi mừng đại thọ cho Mục lão gia liền tiến ra tiền tuyến chiến với quân xâm lược, và.. đang bị thương? Quân lương bị ăn bớt? Những việc này xảy ra từ khi nào?
Sáng sớm chính mình rời đi thời điểm đều còn không có như vậy tin tức, một hồi tới liền nghe được tin tức như vậy. Hồi sáng lúc mình đi còn không có những tin này, vậy mà mới đi một hồi là xảy ra việc chấn động đến thế.
Đại ca còn bị thương, cũng không biết thương có nặng hay không, có nguye hiểm đến tính mạng hay không.
Mục Lâm Vãn biết chính mình đứng đây lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể lẳng lặng nghe tiếp.
Sau khi đại ca cậu đi ra tiền tuyến, thì nơi đó liền truyền đến tin là quân lương không đủ. Việc này đến tai Hoàng đế, Người liền phái người đi tiếp thêm quân lương, nhưng lương thảo đến nửa đường liền bị bớt xén dẫn đến các binh lính không đủ thể lực, kẻ xâm lược cũng chiến thắng, và cả đại ca cũng bị trọng thương.
Trước kia Tam hoàng tử đã từng tỏ ý muốn mượn sức của Mục lão gia, nhưng đã bị Mục lão cự tuyệt.
Mục lão nói chính mình chưa từng nghĩ sẽ tham dự vào những việc kéo bè kéo cánh này, phụng dưỡng Hoàng Thượng như bây giờ liền đủ rồi.
Tam hoàng tử với ý định thua keo này bày keo khác liền chuyển đối tượng từ Mục lão gia sang Mục Vân Đình và Mục Vân Khởi, nhưng tất cả đèu cự tuyệt, mà lý do cự tuyệt đều giống nhau.
Hiện tại bọn họ hoài nghi là do Tam hoàng tử trong lòng nổi oán khí, lại có được cơ hội lần này mới nhân dịp trả thù.
Mục Lâm Vãn rũ mắt lắng nghe, rất nhiều chuyện cậu đều không hiểu, thậm chí còn không thể bình luận được gì, nhưng trong lòng vẫn rất bi phẫn.
Mục Vân Khởi nhìn ra cảm xúc cậu, nhẹ giọng nói:" Có muốn ra ngoài đi dạo? "
Mục Lâm Vãn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nhìn mấy người đang thảo luận, rồi lại gật đầu.
Hai người đi khỏi thư phòng.
" Lễ hội cũng đã tham dự rồi vậy đã tìm được cô nương nào ái mộ chưa? "Mục Vân Khởi hỏi.
Mục Lâm Vãn lắc đầu, cũng không hiểu sao hôm nay nhị ca lại muốn bàn tới đề tài này chứ, đại ca bây giờ đang bị trọng thương, sao huynh ấy lại không sốt ruột đi chứ?
" Chúng ta hai người, một là quan văn, một là tiểu thiếu gia trói gà không chặt, dù có ở trong thư phòng cũng không biết phải nói gì. Đại ca mạng lớn lắm, đó cũng chẳn phải đề tài nên bàn luận phải không. "Mục Vân Khởi chậm rãi cười, nhẹ giọng nói:" Bây giờ muốn lo cũng vô dụng, không bằng đệ cứ nói về hôm đó đi hội Trăm hoa có điều gì thú vị. Còn có ta nghe thấy đệ mang theo một mỹ nhân đến yến hội a. "
Mục Lâm Vãn ngạc nhiên nhìn Mục Vân Khởi, kinh ngạc đến không có nói ra lời nào.
" Phụ thân vừa định dò hỏi xem vị nữ tử kia là con cái nhà ai, nhưng tin tức về đại ca đột nhiên tuyền đến nên người liền xử lý chuyện đại ca trước, bây giờ có dịp nên ta cũng tới hỏi một chút.. vậy tiểu đệ sao không kể ta nghe một chút đi. "
Mục Lâm Vãn cười cười, tâm tình theo lời nói của Mục Vân Khởi khá hơn nhiều.
" Làm sao lại vậy chứ, nếu nhị ca muốn biết đệ liền nói ra hết. "
" Kia, vị kia nữ tử kia là ai? Là cô nương nhà nào? Chuẩn bị khi nào thành thân? "
Thành.. Thành thân?
Mục Lâm Vãn bỗng nhiên đỏ mặt.
Hắn là tưởng cùng Ngọc Vận thành thân, nhưng là nói như vậy từ chính mình huynh trưởng trong miệng nói ra, đã có thể có chút lệnh người thẹn thùng.
Cậu đúng là muốn được cùng Ngọc Vận thành thân, nhưng chuyện này lại từ miệng huynh trưởng nói ra lại có chút ngượng ngùng a.
" Như thế nào lại không nói gì? Nghe nói tiểu đệ đoạn thời gian trước có mua vài món xiêm y của nữ tử chuyển đến hoa lâu, chính là sự thật? Người nọ chắc là người mà tiểu đệ thường thường nhắc tới, Ngọc Vận đi. "Mục Vân Khởi cười nói.
Thẹn thùng trong nháy mắt liền biến mất, Mục Lâm Vãn thân mình cứng đờ, nhỏ giọng nói:" Nhị ca đều biết cả rồi? "
" Tiệu đệ không có gì phải che giấu, phụ thân cũng đã sớm biết rồi. Phụ thân biết khuyên ngươi cũng vô dụng nên liền mắt nhắm mắt mở, người cũng biết ngày hôm đó ở trong phòng là Liễu Vọng Thu chứ không phải đệ. "
" Tiểu đệ muốn như thế nào thì như thế ấy, sao lại phải giả thành dáng vẻ kia để ra phủ tìm Ngọc Vận chứ. "
Mục Lâm Vãn không còn nghe thấy sư huynh nói gì nữa, giờ cậu chỉ nghe được mỗi câu" Phụ thân cũng biết ", ấy vậy mà người là không đi tìm mình về, kia..
Sự sung sướng từ trong lòng dâng trào, còn có chút chờ mong nữa.
" Phụ thân đồng ý cho đệ cùng Ngọc Vận ở bên nhau sao? "
" Không đồng ý, nhưng cũng không phản đối. Phụ thân đã nói với ta rằng, nếu là đệ dựa vào năng lực của bản thân kiếm được vạn lượng hoàng kim, chuộc thân cho Ngọc Vận ra ngoài thì đó là nhờ vào bản lĩnh của đệ đệ, phụ thân sẽ không ngăn cản. Nhưng là, người cũng có nói là không cho phép ta và đại ca cho đệ vay tiền, số ngân lượng này đệ cần phải tự kiếm. "
Mục Lâm Vãn gật đầu thật mạnh:" Đệ đã biết! "
Trước là lời cha mẹ, sau là lời bà mối. Mục Lâm Vãn luôn sợ phụ thân mình sẽ tìm cho cậu một cô nương nào đó, bắt mình đi thành thân. Nhưng giờ người cũng không còn phản đối việc mình và Ngọc Vận nữa, điều này rất tuyệt a.
Vạn lượng hoàng kim.. chắc chắn sẽ có biện pháp!
Mục Lâm Vãn một lần nữa có ý chí chiến đấu.
" Hiện tại hình như tâm tình rất tốt? "Mục Vân Khởi đột nhiên dò hỏi.
Mới vừa nảy Mục lâm vãn còn đang đắm chìm trong việc đại ca bị trọng thương, nhưng vài ba câu của nhị ca thì tâm tình cậu liền tốt lên không ít, thậm chí còn có chút mong đợi ở tương lai.
Cậu gật đầu mạnh hơn nói:" Cảm ơn nhị ca. "
" Như vậy mới giống tiểu công tử của chúng ta. "
" Vậy có phải sau này cũng không có gác cửa nữa? Gã sai vặt cũng sẽ không tới kiểm tra phòng của đệ nữa đúng chứ. "Mục Lâm Vãn đột nhiên nói.
Mục Vân Khởi có chút cứng họng.
" Buổi tối phải trốn những tên sai vặt để có thể đi ra ngoài, phải tốn tâm tư thật nhiều a, nhiều ngày như vậy làm đệ rụng không ít tóc đây. "Mục Lâm Vãn thở dài một hơi, buồn bã nói.
" Nhưng ta lại không nhìn ra tiểu công tử thiếu tóc vậy, tiểu công tử chẳng lẽ gạt huynh hửm? "Mục vân trêu ghẹo nói.
" Sao có thể! Ta như thế nào lại lừa nhị ca chứ! "Mục Lâm Vãn vội vàng nói.
Hai người tiếp tục trò chuyện, tâm tình Mục Lâm Vãn cũng được cải thiện, biết đại ca bị thương nặng nhưng cũng không ảnh hưởng tớ tính mạng, về sau cậu sẽ có cơ hội cùng Ngọc Vận ở bên nhau, chuyện nào cũng làm cho cậu thoải mái.
" Kia Tam hoàng tử.. "Mục Lâm Vãn hỏi.
" Tam hoàng tử bởi vì bị chúng ta cự tuyệt nên hắn ghi hận trong lòng, hắn vốn chính là người lòng dạ hẹp hòi, chuyện này chắc chắn do hắn nhúng tay vào. "Mục Vân Khởi nhìn trái nhìn phải thấy xung quanh không có ai, hắn mới mở miệng nói, thanh âm cũng là cực kì nhỏ.
" Hoàng Thượng nếu biết được chuyện này, hắn khẳng định là không thoát thân được. "
" Sao lại không thể thoát được? Hắn tâm tư thần bí, loại chuyện này nhất định là đã an bài sẵn hết cả rồi, cuối cùng tra ra cũng không thể tra ra hắn, hẳn sẽ có người thay hắn nhận tội."Mục Vân Khởi nói.
Mục Lâm Vãn bừng tỉnh, nghĩ đến Liễu Vọng Thu hằng ngày ở bên bồi đọc thì trong lòng bắt đầu dân lên cảm giác lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.