Lý Trân Trân cuối cùng cuộn tròn trong lòng Lý Việt run lên, cả cơ thể đỏ hồng, Lý Việt đặt nàng lên bàn chậm rãi hôn lên lưng nàng, lột lúc sau mới cẩn thận cầm lấy xiêm y che khuất cơ thể nàng lại.
Lý Việt tùy ý nhặt một chiếc áo ngoài khoác lên người, kêu Liễu Nhứ cùng Cao Thịnh bên ngoài đều tiến vào.
Lý Việt giương tay, Cao Thịnh giúp hắn mặc quần áo, mắt nhìn thẳng.
Còn Liễu Nhứ thì mặc quần áo cho Lý Trân Trân đang mềm oặt nằm trên bàn, nhìn thấy cả người Lý Trân Trân đầy vết đỏ, chất lỏng màu trắng, người còn có chút mơ hồ, trong lòng có sợ hãi nhưng nhiều hơn là vui ve. Lại cũng có chút thấp thỏm, không biết bệ hạ muốn xử lý chuyện này thế nào, rốt cuộc thánh chỉ đều đã hạ rồi.
Lại nghe Lý Việt hỏi: "Còn có ai từng tới quấy rầy Trân Trân?"
Liễu Nhứ cuống quít nói: "Trừ Thừa Ân Hầu thế tử cùng vị thiếp thất kia thì không còn người nào khác."
Lý Việt "Ừm" một tiếng, không nói gì.
Liễu Nhứ đổi một bộ quần áo cổ cao cho Lý Trân Trân, đảm bảo có thể che khuất dấu vết trên cổ, còn chưa cài hết cúc áo Lý Việt đã đi tới, khom lưng hôn lên chiếc cổ tuyết trắng, Liễu Nhứ nhanh chóng tránh ra, Lý Việt hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói: "Trân Trân, phụ hoàng đi trước......"
"Hu hu hu hu......" Lý Trân Trân vừa nghe hắn muốn đi, hai mắt còn chưa mở đã duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, "Phụ hoàng không đi, phụ hoàng không đi......"
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua/220897/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.