Lý Việt ngồi tới trời tối cũng không ra, trong bụng không có một hạt cơm nào.
Cao Thịnh sầu đến không biết nên làm thế nào cho phải, bệ hạ cùng công chúa vốn vô cùng ân ái, công chúa rất thích làm nũng, ngủ cũng muốn bệ hạ ôm vào lòng, ban đêm ngẫu nhiên ngủ quên trên ghế cũng là bệ hạ ôm về giường, sao đột nhiên lại nháo thành như vậy chứ?
Người ngoài cuộc tỉnh táo, hắn lập tức gọi ám vệ đi theo Thập nhất công chúa tới, biết được chuyện công chúa đi gặp Uyển quý phi, sau lại khóc lóc trở về.
Hắn liền sáng tỏ, lập tức đi vào cầu kiến bệ hạ.
Lý Việt liền kêu hắn “Cút”.
Hắn vội vàng đem chuyện này nói ra, thấp thỏm chờ đợi, Lý Việt trực tiếp từ thư phòng đi ra, nhấc chân đi sang hướng Uyển quý phi ở. Bên này Uyển quý phi nghe nói chuyện của Lý Trân Trân thì vui chết đi được, tưởng bệ hạ ghét bỏ Lý Trân Trân.
Không ngờ bệ hạ sẽ tới đây, bà ta hoảng loạn mà lại hưng phấn ra tiếp đón, Lý Việt vừa tới nhấc chân liền cho bà ta một đá: “Ngươi đã nói gì với Trân Trân?!”
Uyển quý phi sửng sốt, cúi đầu khóc thút thít.
Lý Việt không kiên nhẫn, kêu ám vệ tiến vào đè Uyển quý phi bắt bà ta nói thật.
Lý Việt tức đến đau gan.
Nhân lúc đêm tối, Lý Việt chỉ dẫn theo Cao Thịnh cùng ám vệ, thay đổi thường phục, cưỡi ngựa hồi kinh, đi tới nơi biển hiệu còn chưa kịp đổi, như cũ vẫn là Thừa Ân Hầu phủ.
Tất nhiên hắn là lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua/220896/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.