Đầu nàng đau như búa đổ, trời ơi, mới ném một viên sỏi nhỏ thế mà như sóng thần ý. Ấy chết.... Đây là đâu?
Khắc Minh nhìn quanh, mới hay nhận ra ở đây rất lạ. Mới nãy nàng nằm dưới nền đá nên rất lạnh, xung quanh như là sơn động, cái hồ khá lớn nằm ở giữa, có sen... Vách đá cũng thấy sen. Ánh quang của nước còn lưu lại trên trần động, tạo nên khung cảnh lung linh kì ảo như là mơ.
"Con gái ngoan đi lạc đến chỗ mẹ? ". Giọng lạ hoắt vang lên, Sao mà thiết tha thế, nàng không biết phải miêu tả nó ấm áp đến mức nào, nhưng đủ để nàng hết lo sợ sự lạ lẫm của nơi này mà lại cảm thấy ấm áp hay.
"Con gái yêu đi lạc đến chỗ mẹ? ".
Nàng đi đến nơi phát ra tiếng nói. Khắc Minh khẽ giật mình khi thấy chủ nhân của giọng nói. Người đàn bà một thân vận trên mình bộ xiêm y màu hồng cánh sen nhẹ nhàng như những bông sen vậy, tóc bà có màu trắng bóc từ đầu đến cuối, tóc buộc nửa trên, còn lại thì xuống dài ngang đầu gối. Nhưng gương mặt lại xinh đẹp lạ thường, chẳng có nét gì gọi là già. Bà đang ngồi đó nhìn nàng âu yếm như chính nàng là con ruột của bà
"Bà là ai? Sao ta lại ở đây"
"Con gái yêu, ngồi đây cùng mẹ! Hãy gọi ta là mẹ!". Bà nói, nhận thấy nàng định hỏi gì đó bà lại nói tiếp."Ta là mẹ của tất cả".
" Mẹ của tất cả là gì? "
"Là mẹ của toàn nhân gian! Và các con là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-khong-nen-lam-can/169500/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.