Khung cảnh trước mặt chỉ có máu... Máu và nước mắt.... Thân ảnh nhỏ bé của hồng y như tử ôm trọn thân thể của Bạch y Nam Nhân đang hấp hối... Máu túa ra từ trong lồng ngực... Nhịp thở tựa hồ sắp tuyệt... Hắn nhìn nàng như trăn trối..... Xung quanh u ám, chướng khí màu đen cục như những hắc yêu bay loạn xạ rồi lại hút sinh khí của những người còn sống cho đến khi họ trút hơi thở cuối cùng ở nhân thế.....
Hắn đưa tay lên âu yếm nhìn nàng, nhẹ nhàng chạm vào gò má của nàng, nở một nụ cười nhẹ, cũng đủ để nàng càng thêm xót xa...
Nhịp thở đã dừng... Bàn tay buông xuống....
Kết thúc cho một sự sống....
Kết thúc cho một vòng đời....
"KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! CHÀNG TỈNH LẠI CHO TA! TRẢ CHÀNG VỀ CHO TA!!!!!!!!!"
Khắc Minh chợt bừng tỉnh, khuôn mặt lấm lem nước mắt và mồ hôi... Cái quái gì vậy.... Sao nàng lại mơ như vậy... Đây đã là lần thứ 3 nàng mơ như vậy rồi... Từ khi mơ về người đàn bà đó.
Tiêu Dạ Lâm cũng giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy nàng khóc bất chợt cảm thấy xót lòng, hắn ôm lấy nàng thủ thỉ vỗ về. Nửa đêm hiu hắt im ắng, trong phủ chỉ nghe thấy tiếng nàng thút thít. Lâu trong gió cũng chỉ có tiếng lá xào xạc
"Bảo bối! Đừng khóc nữa! Có ta đây rồi".
"Lại là giấc mơ đó... Ta lại mơ thấy nó.... Dạ Lâm... Ta rất sợ! ". Nàng nấc lên. Đã là 3 lần nàng mơ thấy ác mộng rồi lại bừng tỉnh vào giữa đêm khuya... Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
"Không sao! Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-khong-nen-lam-can/169501/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.