Ngồi trước phòng cấp cứu, đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi đang run rẩy. Dòng hồi tưởng như cuộn phim được tua chậm lại. Rất đáng sợ.
Tiếng gọi lớn của Lục Khiến vang vọng, Phương Dịch xoay người về sau. Một viên đạn màu bạc bay về phía Nguyên Thần nhanh như vũ bão. Đầu hắn trống rỗng không kịp phản ứng đã bị anh đẩy ra xa.
- Phương Dịch ? - Hắn nghi ngờ, rồi ngạc nhiên, rồi hốt hoảng.
Anh mỉm cười với hắn rồi gục xuống. Nguyên Thần đưa tay đỡ anh. Vùng đỏ từ ngực lan ra ướt áo. Hắn rùng mình, da gà nổi bần bật, đồng tử lay động nhìn người trong vòng tay:
- Máu...
Lực lượng cảnh sát bao vây lấy Trình An Khước vừa cướp súng bóp cò. Gã cười như tên điên bị giải lên xe.
Phương Dịch mất đi ý thức, chút kí ức cuối cùng còn sót lại chính là khoảnh khắc Nguyên Thần bế anh lên xe. Dường như anh đã thấy mắt hắn long lanh.
_______________________
Không gian tĩnh mịch, yên ắng. Mùi thuốc khử trùng xộc vào cánh mũi. Có lẽ vì thế mà hắn thấy mắt mình cay cay.
- Phương Dịch sao rồi ?
JKay cả người thương tích đi đến vỗ vai Nguyên Thần.
Hắn vẫn chằm chằm nhìn vào hai bàn tay toàn máu của Phương Dịch, mặt trắng bệch.
- Ngài cũng nên đi xử lí vết thương đi.
Khắp người hắn cũng toàn những vết trầy xước, vài chỗ bị cứa sâu nhỏ máu. Từ lúc Phương Dịch được đưa vào trong, hắn chưa từng nhúc nhích.
- Mẹ Phương sao rồi ? - Âm thanh khản đặc khó khăn mở lời.
- Vẫn chưa tỉnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728490/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.