Nhìn vào đôi mắt to tròn của Phương Dịch ai cũng nhận ra rằng nó đang long lanh. Anh... chẳng biết diễn tả cảm xúc lúc này ra sao nữa. Chỉ có hai từ, hai từ được thốt ra rõ ràng.
Nguyên Thần vừa bảo gì cơ ? Không kí ? Trình An Khước hơi nhíu mày, gã thật sự không tin vào tai mình:
- Sao cơ ?
- Không kí. - Nguyên Thần dửng dưng cho tay vào túi quần.
- Ha... Nghe rõ rồi chứ bé cưng ? - Trình An Khước nâng cao mặt Phương Dịch, gã cúi xuống thì thầm.
Bởi vì mặt bị nâng quá cao, nhất thời không nói ra được lời gì.
- Chính tay tôi sẽ đem người trở về.
" Gì cơ ? "
Phương Dịch ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
* Bùm ! * - Một tiếng nổ chói tai truyền đến. Trình An Khước theo phản xạ nhìn về phía sau nơi ngôi nhà đang nghi ngút khói.
Bắt được tín hiệu từ cái gật đầu của Nguyên Thần, nhân lúc Trình An Khước lơ đãng Phương Dịch co chân đạp vào đầu gối gã. Mất thăng bằng khiến gã ngã nhào về trước lại bị anh dùng khuỷu tay thúc vào mặt. Bị đánh úp bất ngờ, gã ôm mặt nhưng chưa kịp kêu đau đã bị gạt chân ngã xuống nền gỗ đầy bụi.
Ngay sau đó, Phương Dịch mắt hướng thẳng Nguyên Thần mà chạy đến. Hắn dang tay bước đến ôm anh vào lòng.
Hắn vậy mà làm anh đau tim muốn chết.
- Không sao nữa rồi. - Nguyên Thần đan tay vào mái tóc của Phương Dịch, xoa đầu anh.
- Cảm ơn em. - Anh chôn mặt vào vai hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728489/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.