Đến khi Trình An Khước ra về vẫn chưa nhìn thấy Phương Dịch trở lại. Nguyên Thần chạy đi tìm anh, hỏi ra thì mọi người bảo anh đã ra về từ sớm.
Hắn đi qua ngã rẽ cầu thang, dường như có gì níu chân. Nhìn vào cánh cửa một lúc lâu, hắn quyết định trở về phòng tiếp tục công việc.
______________________
Nguyên Thần: [ Anh về nhà rồi sao ? ]
Phương Dịch: [ Ừm. ]
Nguyên Thần: [ Giáng Sinh đến rồi, hôm nay đưa anh đi ăn tối . ]
Phương Dịch: [ Được. ]
Đặt điện thoại xuống bàn. Phương Dịch nhìn người trước mặt:
- Không biết Trình tổng có việc quan trọng gì cần tìm tôi ?
Vài giờ trước, Trình An Khước nhắn cho Phương Dịch một tin rằng gã muốn gặp anh bàn việc. Nhưng từ lúc ngồi vào quán gã cứ nói những chuyện xa xôi. Ánh mắt vô lại nhìn Phương Dịch từ đầu đến chân làm Phương Dịch cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Trình An Khước nhịp nhàng gõ tay lên bàn kính. Mắt gã âm trầm, miệng cười nhạt:
- Chỉ là tôi muốn tìm người nói chuyện. - Gã đặt bàn tay đen sạm lên bàn tay trắng mềm của Phương Dịch.
Anh cảm giác như ngàn vạn con kiến đang bò lên tay của mình. Thất thần rụt tay lại, anh nghiêm mặt đứng phắc dậy:
- Xin lỗi, tôi không phải người thích nói chuyện. Nếu không có chuyện gì tôi mạn phép đi trước.
Gã nhanh tay bắt lấy anh lại. Anh vùng ra, lùi về phía sau. Anh cũng không biết vì sao mình lại có hành động lo sợ như thế. Tuy nhiên Trình An Khước lúc này bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728452/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.