Đặt điếu thuốc lên miệng, lấy ra cái bật lửa từ áo ngoài. Tàn lửa nhen nhóm đỏ rực lên mỗi khi gã rít vào mấy hơi. Xe của gã vẫn còn đỗ dưới tòa chung cư của Nguyên thị.
Gã lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, nắm không ít đòn tâm lý. Về tình trường thì có con mồi nào mà gã không thu phục được, trừ phi là gã không cần.
Cử chỉ, lời nói, chính xác hơn là ánh mắt của Phương Dịch làm sao qua được gã. Có kẻ điên mới không nhìn ra quan hệ giữa Phương Dịch và Nguyên Thần có vấn đề.
Chỉ cần một cái liếc nhìn gã cũng biết được tâm tình của Phương Dịch dạo này ra sao.
Gã nhìn sang ghế phụ, túi quà gã tặng bị để lại. Lần đầu tiên có người từ chối khiến gã có cảm giác mới lạ.
Điếu thuốc trên tay tàn gần hết gã liền vứt đi. Đưa tay lấy túi quà quẳng vào thùng rác gần đó. Với Trình An Khước, không bao giờ có chuyện giữ lại quà đã tặng.
Gã nhìn lên tầng cao của chung cư một lúc lâu rồi chậm rãi lái xe rời đi.
_______________________
Lại một ngày nữa trôi qua mà Phương Dịch chưa được nhìn thấy Nguyên Thần. Tối đó anh đã rất mệt nên đi ngủ sớm, trước khi chợp mắt anh cố ý mở điện thoại xem thông báo, nhưng lại chẳng có gì, một lời hỏi thăm cũng không có.
_______________________
Hôm nay Phương Dịch đến tập đoàn rất sớm, mọi người nhìn thấy anh đều rất vui vẻ:
- Tiểu Dịch hai ngày nay không đến làm bọn tôi nhớ chết đi được.
- Tiểu Dịch của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ca-ca-anh-khong-thoat-duoc-dau/1728451/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.