Sáng chủ nhật, Phùng Đông Nguyên gọi điện thoại cho Bạch Tân Vũ, “Tân Vũ, hôm nay anh đi thăm Du Phong Thành đúng không? Em đi cùng anh nhé?”
Bạch Tân Vũ im lặng một chốc, “Không cần, tôi không đi đâu.”
“À, được.”
“Một tuần nữa là phải đi học rồi, cậu chuẩn bị xong hết chưa?”
Phùng Đông Nguyên hưng phấn nói: “Em sẽ sớm đi báo danh, hai ngày nữa là vào ký túc rồi. Trước khai giảng còn phải đi quân sự một tháng, ha ha, lúc ở Khố Nhĩ Lặc em giáo huấn người khác, giờ trái lại người ta giáo huấn em.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Cậu còn có thể sống lại một chút sinh hoạt trong quân doanh, tốt quá còn gì.”
“Hì hì, cũng đúng.”
Hai người nói chuyện phiếm dăm ba câu, liền cúp điện thoại. Bạch Tân Vũ nghĩ hiện tại Du Phong Thành chắc là đang đợi cậu đến thăm, hơi áy náy một chút, song ban đầu cậu cũng đâu định đi, hôm đó chẳng qua là không tiện từ chối trước mặt quá nhiều người vậy thôi. Bây giờ đầu óc cậu đang rối rắm như tương hồ, nếu lại gặp Du Phong Thành, chỉ sợ tương hồ sẽ đông cứng mất.
Sáng sớm hôm sau, cậu đi làm như thường lệ, vừa mới quẹo xe vào bãi đỗ, cậu đã nhác thấy ở chỗ đậu xe cố định của mình có một người đàn ông cao lớn đang đứng, đội mũ lưỡi trai, chống gậy, thâm tâm cậu hơi hồi hộp một chút, nhìn kỹ lại, đúng là Du Phong Thành. Trong lòng cậu quay cuồng một tỉ câu chửi thề, một luồng khí nóng xông thẳng lên ót, cậu quẹo gấp, sượt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332483/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.