Sau khi tin hợp tác với Trung Vĩ được đăng lên nhật báo, Bạch Tân Vũ cũng thường xuyên gặp mặt Từ tổng, nhưng mỗi lần cậu nhìn thấy Từ tổng, việc đầu tiên cậu nhớ đến không phải chuyện làm ăn, mà là vụ bắt cóc mà bọn họ đã trải qua ở Botswana lần đó. Cậu cũng chẳng để ý đến sự kiện kia nữa, dù cho cậu có quan tâm thì cũng không thể biết được cơ mật trong đó, cậu chỉ là không làm thế nào quên được những thứ đã phát sinh trong 48 giờ đồng hồ kia.
Hiển nhiên Từ tổng cũng không thể quên được, mỗi khi gặp gỡ lại cùng cậu trò chuyện nhiều lần, đối với một người đã qua độ tứ tuần vả lại còn là lính đặc chủng giải ngũ mà nói, có thể có một cơ hội ôn lại những năm tháng hào hoa khi còn trẻ, mặc dù xém chút mất mạng, khi nhớ lại vẫn nói đến say sưa. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, mỗi lần Từ tổng đều khen Du Phong Thành dăm ba câu, Bạch Tân Vũ cảm thấy dần dần sau khi trở về từ Châu Phi, cảm giác tồn tại của Du Phong Thành lại càng mãnh liệt hơn, đến đâu dường như cũng đều có thể nhìn thấy bản mặt Du Phong Thành chợt hiện lên trước mắt mình.
Mỗi ngày ba bữa Du Phong Thành gọi điện hoặc nhắn tin cho cậu, có một buổi chiều, cậu đang trong phòng làm việc cùng Giản Tùy Anh, Lý Ngọc bàn chuyện chính sự, đột nhiên có điện thoại từ Du Phong Thành gọi đến, Bạch Tân Vũ liếc điện báo hiển thị một cái, liền cạch một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332484/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.