Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa bước vào.
Bạch Tân Vũ nhanh chóng nâng người dậy, lui ra sau hai bước.
Theo sau bác sĩ là Hoắc Khiết và Hoắc Kiều, Hoắc Khiết nói: “Phong Thành, đến giờ rồi, con chuẩn bị xong chưa?”
Đôi mắt của Du Phong Thành vẫn thủy chung không rời khỏi khuôn mặt Bạch Tân Vũ, hắn cứ như vậy mà nhìn Bạch Tân Vũ, bất chấp cả đoàn người ở trong phòng, “Xong rồi.”
Bàn tay của Hoắc Khiết vẫy vẫy trước mặt hắn, “Được rồi, đi thôi.”
Du Phong Thành hướng Bạch Tân Vũ mà hỏi: “Tôi phẫu thuật xong rồi anh còn tới thăm tôi không?”
Ngay trước mặt mẹ hắn, Bạch Tân Vũ cũng không tiện tỏ vẻ cứng rắn thái quá, liền đáp cho có lệ: “Lần sau trở lại.”
“Lần sau là khi nào?” Du Phong Thành không buông tha gặng hỏi.
Bạch Tân Vũ nheo mắt lại, biểu cảm của Du Phong Thành cũng chẳng hề xê dịch.
Hoắc Khiết vỗ hắn một cái, “Con có thôi đi không.”
Du Phong Thành mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ nói với Bạch Tân Vũ: “Nếu như anh không đến thăm tôi, tôi đi tìm anh.”
Bạch Tân Vũ nói: “Cậu đừng tới công ty tôi.”
“Vậy lúc nào anh đến thăm tôi?”
Bạch Tân Vũ bị da mặt dày dồn cho không có chỗ trốn, “Tuần sau…đi.”
“Được.”
Y tá đẩy Du Phong Thành tới phòng phẫu thuật.
Hoắc Khiết hướng phía Bạch Tân Vũ ngượng ngùng cười, “Trời nóng thế này mà vẫn để cháu phải chạy đến đây.”
Bạch Tân Vũ đạm cười đáp: “Không sao đâu ạ.”
“Cô vẫn chưa hề biết, chiến hữu đã cứu Du Phong Thành một mạng trên núi Côn Lôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-duong/1332482/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.