Edit: Phong Nguyệt
Khoá học đầu tiên của nhóc xương khô là: Không ai vô cớ tốt với ai.
Bắt Tần Cửu Tịch dửng dưng là chuyện không thể, hắn đành tự mình ra tay, dạy Bạch Tiểu Cốc thế nào là ‘lòng người hiểm ác’. Để hắn làm khó Bạch Tiểu Cốc còn hơn là để những kẻ không biết sống chết kia làm khó.
Tần Cửu Tịch tự tìm lý do chính đáng cho mình.
Tiểu bạch cốt chớp chớp lam hoả: “Quả Xích Đề?”
Tầm mắt Tần Cửu Tịch rơi xuống quả trắng trắng tròn tròn trong lòng y, tiểu bạch cốt lập tức hiểu ra: “À à à, ngươi nói nó à?” Y làm gì biết Xích Đề, xích không phải đỏ sao? quả của y trắng trắng to to chứ không đỏ, thế nên không nghĩ tới.
Tần Cửu Tịch: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc tò mò hỏi: “Ngươi muốn nó để làm gì?”
Tần Cửu Tịch suýt nữa đã giải thích cho y nghe. Song, hắn đặt mình vào người khác, “Tô Ngự” xa lạ sao có thể giải thích ý đồ rõ ràng, Tần Cửu Tịch rũ mi: “Không liên quan đến ngươi.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Dữ quá!
Tần Cửu Tịch: “…” Không thể mềm lòng!
Bạch Tiểu Cốc ôm quả Xích Đề, cẩn thận hỏi: “Ngươi không cầm nó rồi mặc kệ cốt chứ?”
Tần Cửu Tịch cảm thấy vui mừng: Còn tốt, biết nghĩ nhiều như vậy.
Tần Cửu Tịch: “Ta có thể chữa thương cho ngươi trước.”
Mới vừa khen xong, Bạch Tiểu Cốc lại khiến người lo lắng: “Lỡ cốt hồi phục rồi, không cho ngươi nữa thì sao?”
Tần Cửu Tịch nhướng mày.
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Ta chỉ hỏi thôi!”
Tần Cửu Tịch “cười lạnh”: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471962/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.