Edit: Phong Nguyệt
Ý thức được bản thân có giá trị, Bạch Tiểu Cốc vô cùng khoan khoái, hoá ra mạnh cũng là một loại bản lĩnh!
Đường đường là Đại Cốt, tất nhiên mạnh hơn pháp tu mảnh mai rồi.
“Chúng ta hợp tác đi!” Bạch Tiểu Cốc hào hứng nói, “Quả đầu tiên là của ngươi, còn lại chúng ta chia đều.”
Tần Cửu Tịch: “Được.”
Hợp tác thành công, Bạch Tiểu Cốc phấn khởi: “Chúng ta lập tức…”
Tần Cửu Tịch liếc nhìn y: “Đi làm mồi cho hổ trâu?”
Bạch Tiểu Cốc lộp bộp.
Tần Cửu Tịch biến ra một lớp băng dưới đất, sau đó vẽ một cục đá lên: “Cây Xích Đề ở đây, xung quanh là sào huyệt hổ trâu, ít nhất có ba bốn trăm con.”
Nghe vậy, Bạch Tiểu Cốc lập tức rén.
Có tới ba bốn trăm con hung thú cao ba trượng thân hình khổng lồ!
Chỉ một con đã suýt nữa cắn nát tiểu bạch cốt, ba bốn trăm con… Xương y không nhiều tới vậy, nếu bị chúng nó kéo tới sào huyệt, không đủ cho chúng mài răng!
Tần Cửu Tịch: “Sợ?”
Bạch Tiểu Cốc giật mình: “Cốt, cốt không sợ!”
Tần Cửu Tịch: “Nếu ngươi sợ, có thể trả quả Xích Đề cho ta.”
Bạch Tiểu Cốc che ngón tay trắng như tuyết khó khăn lắm mới mọc ra, lắc đầu như trống bỏi: “Không được không được, cốt phải có thân thể, có thân thể mới có thể…” đi tìm Tần Cửu Tịch song tu!
Bạch Tiểu Cốc thanh giọng, bừng tỉnh: “Có cách rồi, nhiều hổ trâu thật, nhưng chúng to xác chứ không linh hoạt, ta chỉ cao bằng cẳng chân chúng nó, chỉ cần linh hoạt tránh né, nhất định có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471963/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.