Edit: Phong Nguyệt
Trù nghệ của Bạch Tiểu Cốc không có gì để bàn.
Khi y chưa nếm được gì thì đã có thể tạo ra tuyệt thế mỹ vị, hiện giờ có vị giác, nhấm nháp điều chỉnh, tất nhiên hương thơm bay vạn dặm.
Chân ma không cần ăn cơm như Tần Cửu Tịch cũng bị tay nghề của y chinh phục, đừng nói đến người khác.
Tần Vịnh và hỏa hồ vừa tỉnh lại, Bạch Tiểu Cốc làm những món dễ tiêu hoá cho họ, dẫu chỉ là một chén cháo thịt cũng rất ngon, hơi nóng nghi ngút, hương thơm thoang thoảng, khiến người thèm nhỏ dãi.
Trong lòng hoả hồ chua lòm, hễ nghĩ đến Tần Cửu Tịch ăn không biết bao nhiêu món ngon do Bạch Tiểu Cốc điều chỉnh…
Chua quá đi!
Tần Vịnh không nghĩ nhiều như vậy, gã thích thú ngồi xuống.
Nai không ăn thịt, nhưng nai tinh không chỉ có thể ăn mà còn rất thích ăn.
Sở dĩ gã thích thú là bởi vì đây là món do đồ nhi nấu, hơn nữa còn có giai nhân bên cạnh bầu bạn, thích muốn bay lên trời.
Chuyện này có ai ngờ tới chứ?
Tần Vịnh tưởng mình chết thẳng cẳng, kết quả tỉnh dậy, hai tảng đá lớn trong lòng đều rơi xuống: Tiểu Cốt có thân thể; người ngày nghĩ đêm mong gần ngay trước mắt.
Không bay lên trời đã kiềm chế lắm rồi!
Bạch Tiểu Cốc chuẩn bị món ăn dễ tiêu hóa cho sư phụ và sư huynh, chuẩn bị cho Tần Cửu Tịch và Hứa Nặc những món họ thích.
Ví dụ như… giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, tổ yến xào thịt gà xé, canh rong biển bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471958/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.