Edit: Phong Nguyệt
Đối với Bạch Tiểu Cốc, những chuyện xảy ra trong một năm nay còn nhiều hơn hơn ba mươi năm trước.
Sư phụ và sư huynh hôn mê, y gặp được Tần Cửu Tịch, hai người bị vây ở Thiên Ngu Sơn, rồi sau đó gặp Hứa Nặc tỷ tỷ, lại có Thiên Ngu Môn hiện giờ…
Thậm chí y có tới hai cái tên: Một cái là Bạch Tiểu Cốc của chủ nhân; một cái là Nguyệt Tri của thiên hạ.
Tiểu bạch cốt kỳ kỳ quái quái trở thành anh hùng thiên hạ, rất rất nhiều biến cố chỉ phát sinh trong vòng một năm.
Có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết, cuối cùng Bạch Tiểu Cốc chỉ nằm nhoài trong lòng Tần Vịnh, vừa khóc vừa nói: “Sư phụ, cốt rất nhớ sư phụ, cốt rất nhớ sư phụ…”
Tiếng gào khóc chứa đựng nhớ nhung và khủng hoảng, y nhớ sư phụ, lại sợ sư phụ không bao giờ tỉnh lại, bao nhiêu cảm xúc tuôn trào ở khoảnh khắc Tần Vịnh mở mắt ra.
Tần Vịnh đau lòng vô cùng, thiếu niên tóc trắng trước mắt không phải là nhóc xương khô trong trí nhớ của gã, nhưng âm thanh này, thần thái này… làm cho gã không hề cảm thấy xa lạ.
Ở trong lòng gã, nhóc xương khô có máu thịt cũng sẽ thế này.
“Đừng khóc đừng khóc…” Tần Vịnh lâu rồi không nói chuyện, khó tránh khàn giọng, gã cố sức an ủi Bạch Tiểu Cốc không khổ sở nữa.
Bạch Tiểu Cốc khóc bù lu bù loa, nhưng trái lại rất vui vẻ: Sư phụ tỉnh lại, sư huynh cũng sắp tỉnh, còn có gì tốt hơn nữa?
Hai sư đồ ngừng khóc, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471957/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.