Edit: Phong Nguyệt
Tần Cửu Tịch giật mình, vòng tay ôm Bạch Tiểu Cốc: “Sao vậy?”
Tuy nhóc xương khô dính hắn, nhưng vì chuyện tối qua với sáng nay, y hơi sợ thân thiết, sao bây giờ lại chủ động rồi?
Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến nội dung trong sách, thất thần nói: “Không có gì cả.” Hôn xong thì sao? À à à!
Bạch Tiểu Cốc xụi lơ trong lòng Tần Cửu Tịch, nhỏ giọng gọi: “Chủ nhân…”
Y cố gắng bắt chước trong sách, ngâm dài giọng.
Tần Cửu Tịch: “…”
Kế tiếp là di chuyển ngón tay tới…
Đại kế câu dẫn của Bạch Tiểu Cốc chỉ miễn cưỡng mở màn thì đã bị Tần Cửu Tịch đè lên giường.
“Không mệt?” Tần Cửu Tịch chạm chóp mũi y.
Tim Bạch Tiểu Cốc đập ầm ầm, nào còn nhớ sách gì, đầu óc nóng ran… nhân tiện nỗi sợ thứ to lớn của chủ nhân trỗi dậy!
“Ừm…”
Tần Cửu Tịch nhận thấy cảm xúc biến hoá nho nhỏ của y, nói: “Được, đêm nay không…”
Ai ngờ Bạch Tiểu Cốc vòng tay ôm cổ hắn, y phục tuột xuống bả vai, lắp bắp nói: “Cốt muốn.”
Cái gì mà sách với không sách?
Cái gì mà kế với không kế?
Không bằng hai chữ thoải mái.
Không lâu sau đó, Bạch Tiểu Cốc hối hận xanh cốt.
Mệt quá à.
Hu hu.
Tần Cửu Tịch đã tiết chế, chỉ tại Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến người trong sách một đêm nhiều lần, y tuyệt đối không thể chừa bất cứ kẽ hở nào để người khác tận dụng.
Bạch Tiểu Cốc lại dán lên.
Tần Cửu Tịch sửng sốt.
Bạch Tiểu Cốc lã chã nhìn hắn: “Cốt… muốn nữa…”
Tần Cửu Tịch khẽ hít một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471956/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.