Edit: Phong Nguyệt
Hỏa hồ nhắm mắt lại, đến chết cũng không có tên họ.
Tu vi hắn ta tan biến, hóa thành một con hỏa hồ nho nhỏ, như một con mèo nhỏ đáng thương cuộn mình lại.
Tiểu bạch cốt gào khóc, nước mắt dừng trên thân thể hỏa hồ, không phải hòn đá xanh có thể đọng lại thời không như trong ảo cảnh, mà chỉ là nước mắt bình thường, những giọt nước mắt bất lực.
Tiểu bạch cốt không hiểu song tu là gì, không biết gà nướng có mùi gì, cũng không biết thế giới bên ngoài Chiêu Diêu Sơn có dáng vẻ ra sao… Những chuyện hoả hồ nói với y, y chưa từng thấy chưa từng biết.
Hiện tại người nói cho y biết hết thảy không bao giờ nhìn y nữa.
Không ai cù y.
Không ai mắng y ngốc.
Không ai thường chừa nửa con gà nướng để chờ y có thể thân thế nếm thử…
Tiểu bạch cốt hối hận không thôi, hận bản thân không đáp ứng bất kỳ chuyện gì của sư huynh.
Song tu, gà nướng, ngao du thế gian…
Y luôn từ chối sư huynh, ngay cả đến cuối cùng, sư huynh muốn một cái tên, y cũng không nghĩ được.
Vì sao y vô dụng như vậy, vì sao y ngốc như vậy?
Vì sao y không bảo vệ được họ?
Tần Vịnh tập tễnh bò tới, ôm lấy tiểu bạch cốt: “Là vi sư…” quá vô năng.
Tiểu bạch cốt quay đầu nhìn gã: “Sư phụ.”
Tần Vịnh: “Xin lỗi.”
Tiểu bạch cốt ôm chặt gã, sư đồ hai người ôm nhau khóc.
Thất Tuyệt Tháp sụp đổ.
Nơi này không an toàn.
Sư huynh đã đi rồi, sư phụ còn bị trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471929/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.