Edit: Phong Nguyệt
Nghe thấy lời mình nói, Tần Cửu Khinh lặng thinh.
Hắn đoán bản thân không phải thứ tốt, nhưng không ngờ lại không bằng cầm thú như vậy.
Thiết Thiên cười gượng: “Xem ra ngài nhìn chằm chằm nhóc xương khô là muốn…” ăn y.
Thiết Thiên hiểu, rất rất hiểu.
Tần Cửu Khinh hai ngàn năm trước ma thần nổi danh, loại chân ma đại biểu cho cái ác, sinh ra huỷ diệt thế giới này làm gì có tam quan.
Khó trách thần thức hắn luôn dừng trên người tiểu bạch cốt, khó trách hắn vẫn luôn chú ý Chiêu Diêu Sơn.
Hoá ra muốn thu nạp tiểu hàn cốt.
Tựa như Thiết Thiên ngày trước, suy nghĩ đầu tiên của nó khi thấy tiểu bạch cốt là—— ăn.
Tà linh tự nhiên kiểu này là đại bổ, đặc biệt đối với một thanh kiếm, không gì ngon hơn hàn cốt ngàn năm.
Sau đó…
Thiết Thiên đại thần tỏ vẻ: Là ta không biết tốt xấu.
Tiểu bạch cốt hai ngàn năm trước tuy không bằng đời sau nhưng cũng thuộc dạng hiếm.
Các tu sĩ không hiểu, ma tu thì nhìn một cái là hiểu ngay: Oán niệm sâu cỡ nào mới đi sai sử bạch cốt có linh!
Dùng tiểu bạch cốt, tu vi tiến bộ ít nhất ba bậc.
Dù không ăn mà làm sử ma thì cũng là sử ma mạnh nhất.
Dù không làm sử ma, nhận làm người hầu cũng có thể che giấu ma khí của mình.
Đây là chỗ kỳ lạ của bạch cốt, ra đời từ tà niệm dơ bẩn, rồi lại không nhiễm một hạt bụi, giống ra sen gần gùn mà không hôi mùi bùn.
Có nó ở bên, có là chân ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471930/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.