Edit: Phong Nguyệt
Tần Vịnh vào Thất Tuyệt Tháp, tiểu bạch cốt trốn trong rừng, đứng chờ không nhúc nhích.
Nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua…
Tiểu bạch cốt không dám nhích nhích một xương ngón tay, y nhìn chằm chằm Thất Tuyệt Tháp, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc sư phụ mang sư huynh ra.
Y nhớ họ, y rất muốn gặp họ.
Y không cần thân thể.
Y chỉ cần có thể ở bên họ cả đời, dù vĩnh viễn là xương khô cũng không sao.
“Sao có bộ xương khô ở đây.” Một tu sĩ phát hiện tiểu bạch cốt.
Tiểu bạch cốt rụt người, không nhúc nhích.
Có người nhận ra: “Là tiểu đồ đệ của Tần Vịnh.”
Tu sĩ kia bừng tỉnh: “Là thằng nhóc đáng thương mãi không thể hoá hình hả?”
“Một bộ xương khô thành tinh đã hiếm lạ, muốn hoá hình e là phải nghịch thiên.”
“Nên Tần Vịnh mới dùng quả Xích Đề làm thân thể cho y?”
“Chắc không phải.”
“Nai tinh không lên tầng 5 Thất Tuyệt Tháp chứ?”
“Đừng nói nữa.” Tu sĩ biết sự tình thở dài, “Đại đồ đệ của gã không biết nặng nhẹ xông vào tầng 5, nai tinh đi cứu hắn ta rồi.”
“Không phải toi mạng à!”
“Đúng vậy, chết một là được rồi, giờ phải chết hai…”
Hai người nhìn về phía tiểu bạch cốt ngơ ngơ ngác ngác, nói: “Nhóc xương khô đừng chờ nữa, sư phụ và sư huynh ngươi không về được đâu.”
Người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ sợ xương khô, dù là tu sĩ cũng khó tránh không chán ghét.
Có điều tiểu bạch cốt sạch sẽ thuần túy, cái đầu trắng như mỹ ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471928/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.