Edit: Phong Nguyệt
Một con nai một bộ xương khô học đến nỗi run bần bật có thể nói kỳ cảnh.
Mỗi lần Tần Vịnh đến Thất Tuyệt Tháp đều cửu tử nhất sinh, thế nên gã miêu tả vô cùng sinh động. Tiểu bạch cốt vừa nhìn là biết nghe từ nhỏ đến lớn, nghe tới đoạn hung thú ăn xương, nước mắt lập tức lưng tròng, sợ muốn vỡ thành từng khúc.
Tần Vịnh thấy thời cơ đã tới, bắt đầu vô đề, củng cố tri thức: “Thấy hung thú đầu đỏ nanh xanh thì nên làm gì?”
Tiểu bạch cốt: “Chạy!”
Tần Vịnh hỏi lại: “Rắn chín đầu to như ngọn núi nhỏ?”
Tiểu bạch cốt: “Tăng tốc chạy!”
Cuối cùng Tần Vịnh hỏi: “Thất tuyệt hung thần mặt xanh nanh vàng?”
Tiểu bạch cốt: “Tháo xương thừa chạy!”
Tần Vịnh: “… Không được tháo xương.”
Tiểu bạch cốt: “Không phải sư phụ nói càng nhẹ càng nhanh ư?”
Tần Vịnh: “Có thể vứt bỏ vật ngoài thân, không thể vứt xương cốt.” Tiểu đồ đệ vứt nó sẽ thiếu tay thiếu chân mất.
Tiểu bạch cốt: “Vâng vâng!”
Tiểu bạch cốt ghi chú: Xương rất quan trọng, không thể tùy ý vứt!
Tần Vịnh tổng kết: “Nhớ, dù thế nào cũng không được đến Thất Tuyệt Tháp.” Chỉ có không đi mới không gặp những con quái vật đó.
Tiểu bạch cốt nghĩ nghĩ: “Vậy sư phụ cũng đừng đi nữa.”
Tần Vịnh gõ đầu y: “Sư phụ không đi, ai tìm quả Xích Đề cho con?”
Tiểu bạch cốt: “Thất Tuyệt Tháp có rất nhiều hung thú đáng sợ!”
Tần Vịnh hớn hở: “Sư phụ là rồng, là thần thú, không sợ!”
Tiểu bạch cốt nhìn nhìn ‘sừng rồng’, thở dài: Nếu sư phụ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471927/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.