Edit: Phong Nguyệt
Tần Cửu Khinh không có năng lực nhìn thẳng linh hồn, nhưng hắn không nhận sai phụ mẫu mình.
Dung mạo, khí chất, cách ăn nói, ngay cả tầm mắt đầy từ ái và hài hước khi nhìn tiểu bạch cốt cũng giống nhau như đúc.
Vì sao mấy ngàn năm trước phụ thân hắn lại ở Chiêu Diêu Sơn?
Tần Cửu Khinh thả thần thức, nghe chọn lọc âm thanh để tìm hiểu tình huống của ba sư đồ.
Quả nhiên sư phụ tên là Tần Vịnh, một chữ không sai.
Ba sư đồ thuộc môn phái hạng hai Hoan Hòa ở Chiêu Diêu Sơn, môn phái không lớn, được cái nhàn tản. Ước mơ lớn nhất của đám yêu tu này là tìm tu sĩ cấp cao song tu, hai chữ Hoan Hòa là cách nói lái của hợp hoan, cứ như sợ người khác không biết tâm tư của họ vậy.
Tần Vịnh là nai tinh, ngộ tính bình thường, đến nay đã năm sáu trăm tuổi, trên đầu có hai sừng, che cũng không được, giấu cũng không xong, chỉ có thể để nguyên.
Nai tộc tính tình ôn hòa thân thiện, trong xương cốt lại đơn thuần, thường xuyên bị bắt nạt. Tần Vịnh lại có diện mạo bắt mắt không giống nai, càng chịu ấm ức hơn.
Cũng may gã đối xử chân thành với người khác, bởi thế luôn có người cứu gã, Tần Vịnh cũng lắc lư sống qua ngày, còn nhặt được một nhóc hỏa hồ và một nhóc xương khô.
Lẽ ra hoả hồ là hạt giống tu luyện tốt, chẳng qua tiểu tử này kiêu ngạo khó thuần, ăn mềm không ăn cứng, ai bắt nạt hắn ta, hắn ta có chết cũng phải đòi lại;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471926/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.