Chương trước
Chương sau
Edit: Phong Nguyệt
Giải thưởng hạng nhất lại được rút trúng.
Ai nấy đều bùng nổ, chỉ có đương sự Bạch Tiểu Cốc uể oải.
À, còn có các quản sự sợ bị quan trên quở trách —— Sớm biết thế thì đã không bỏ Hồi Hồn Đan vào!
Sớm biết thế sớm biết thế.
Được rồi, nếu có thể luyện ra Hối Hận Đan, thế gian này làm gì có ba chữ sớm biết thế!
Chỉ có Tần Cửu Khinh hiểu nhóc xương khô, hắn nói: “Không sao, Hồi Hồn Đan có giá trị hơn, có thể đổi mấy viên Tụ Khí Đan.”
Bạch Tiểu Cốc nghĩ: “Vậy thì không phải lần đầu tiên nữa, đã nói đổi xong tặng phụ mẫu, kết quả…”
Mất mát.
Đối thoại của họ truyền tới tai mọi người: “???”
Các ngươi đang nói cái gì? Không phải trúng cái này nên nhảy cẫng lên sao, mất mát cái quái gì!
Tần Cửu Khinh xoa đầu của y qua mũ màn che: “Tuy không trực tiếp, nhưng số lượng nhiều.” Một viên Hồi Hồn Đan hơn 900 vạn, dư sức đổi bốn viên Tụ Khí Đan.
Bạch Tiểu Cốc tỉnh táo lại: “Có lý, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng có thể nhiều lần, không lỗ!”
Tần Cửu Khinh: “… Ừm.”
Mọi người: “?”
Cứ cảm thấy không thích hợp lắm, lại không biết chỗ nào, có lẽ vì chất giọng quá non nớt, không hề tà niệm?
Bạch Tiểu Cốc thả lỏng, đổi Hồi Hồn Đan tử chỗ quản sự, Tần Cửu Khinh bỏ vào túi Càn Khôn.
Càn Khôn châu quá bắt mắt, Tần Cửu Khinh ra ngoài chỉ mang theo một túi Càn Khôn có không gian rất nhỏ, vô cùng bình thường.
Thấy nhiệt độ sắp rút đi, các quản sự làm sao cam tâm? Bọn họ đã xanh mặt, nếu không vớt một chút sẽ bị đuổi đi!
Đỗ gia cây to bóng mát, chỉ làm quản sự mà tài nguyên đã có thể so với đệ tử nội môn bình thường, họ không muốn bị mất việc.
Các quản sự nhìn nhau, ngầm hiểu, cùng tiến lên cắn răng chúc mừng.
Không còn Hồi Hồn Đan, vì ích lợi chung cuộc, chỉ có thể mượn cơ hội tâng bốc sản lượng túi phúc, khiến mọi càng hài lòng túi phúc Đỗ gia, rút nhiều hơn nữa.
Chúc mừng xong, quản sự Giáp lảng sang chuyện khác, bắt đầu tuyên truyền: “Đan Phù Thịnh Hội sắp mở ra, để báo đáp chư vị đạo hữu đã ủng hộ, Đỗ thị khởi động sự kiện túi phúc đặc biệt!”
Mọi người hứng thú thi nhau hỏi, các quản sự giải đáp từng thắc mắc.
Mỗi lần Đỗ thị ra túi phúc mới đều có thông cáo, một năm ra khoảng chục triệu cái, suất phẩm cũng sẽ công bố, chờ bán hết hoặc tử phẩm bị rút hết mới ra lô mới.
Lần này tương đối đặc thù, một lố chưa bán xong, vì Đan Phù Thịnh Hội mười năm một lần mới cho ra sự kiện đặc biệt.
Có người hỏi: “Số lượng bao nhiêu, có tử phẩm không?”
Quản sự đang chờ người hỏi câu này, vội nói: “Đan Phù Thịnh Hội là đại sự ở Dung Thủy Thành, để chúc mừng đại hội cử hành thuận lợi, túi phúc Đỗ thị dành tặng phúc lợi cho mọi người, đặc biệt đưa ra hai triệu túi phúc, trong đó bao gồm mười vạn lục phẩm, một ngàn lam phẩm và…” Lão cố ý dài giọng, “… Sáu đan dược tử phẩm, ba pháp khí tử phẩm, hai tiên y tử phẩm, một quyển thuật pháp tử phẩm!”
Hiện trường ồ lên: “Mười hai món tử phẩm!”
Quản sự muốn thấy chính là hiệu quả này: “Đúng vậy, mười hai món!”
Mọi người kích động.
Đỗ gia thật sự chơi vốn gốc.
Phải biết mấy triệu túi phúc năm rồi của Đỗ thị chỉ chừng năm sáu món tử phẩm, tuy tỉ suất lam phẩm và lục phẩm lớn hơn một chút, song có tử phẩm ai còn thèm lam với lục nữa?
Hai triệu túi phúc, dù bán hết cũng hơn trăm triệu linh thạch, vậy mà có mười hai món tử phẩm!
Có nghĩa là gì?
Có nghĩa là nếu có một trăm triệu linh thạch mua hết toàn bộ túi phúc, chắc chắn không lỗ —— tuy không lời mấy.
Huống hồ nếu có đại lão có nhiều linh thạch như vậy, ai mua túi phúc làm gì!
Con số này đã đủ để mọi người thấy thành ý của Đỗ gia.
Có lẽ lần này đáng ủng hộ!
Các quản sự lại nói: “Hai triệu túi phúc này là bản giới hạn của Dung Thủy Thành, kiểu dáng độc nhất vô nhị, chỉ tiêu thụ ở Phúc Lâm Các, giới hạn ở Đan Phù Thịnh Hội, qua rồi sẽ tiêu huỷ ngay.”
Họ đã giải thích đầy đủ, dù gì cũng là mở cửa buôn bán, nếu thời gian quá dài sẽ bị mua hết, càng về sau càng lời, chắc chắn mọi người sẽ dè chừng không ra tay.
Có thời gian mới tốt, xác suất thấp mà lời hơn.
Với cả đã tới tham gia Đan Phù Thịnh Hội còn tiếc năm mươi chín linh thạch?
Mua túi phúc bản đặc biệt cũng coi như kỷ niệm với Đan Phù Sơn.
Đương nhiên Bạch Tiểu Cốc cũng nghe thấy, sáng mắt lên: “Mười hai cái!”
Không nhiều không ít, vừa vặn mười hai cái, đủ chia.
Tần Cửu Khinh cười y: “Tỷ lệ rất thấp.”
Bạch Tiểu Cốc hứng thú dào dạt: “Xem cốt!”
Tần Cửu Khinh suy nghĩ nói: “Thích thì mua nhiều một chút.” Mua một trăm cái cũng chỉ năm ngàn chín trăm linh thạch, chưa chắc có thể mở ra thứ tốt nhưng tiểu cốt đầu vui vẻ là được.
Còn ý tưởng để Bạch Tiểu Cốc thể nghiệm thế gian hiểm ác đã bị hắn vứt sau đầu từ lâu.
Thể nghiệm cái gì.
Sao quan trọng bằng vui vẻ.
Bạch Tiểu Cốc chắc nịch nói: “Chỉ cần mười hai cái!”
Tần Cửu Khinh nghe theo y: “Được.”
Các quản sự thấy người càng ngày càng nhiều, hứng thú càng ngày càng cao, lúc này mới thoát khỏi nỗi đau mất Hồi Hồn Đan.
Đỗ gia đã bỏ vốn gốc cho túi phúc của Đan Phù Thịnh Hội lần này.
Mười hai món tử phẩm, chưa chắc có người rút trúng, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Nếu bị rút trúng, hơn nữa còn là lam phẩm vả lục phẩm, linh thạch kiếm được không đủ phát thưởng, Đỗ gia còn phải ứng ra mấy ngàn vạn.
Đương nhiên các gia sư Đỗ gia đã tính rồi, chỉ khoảng một tháng, không đến nỗi bán hết, nhất là chỉ tiêu thụ ở Phúc Lâm Các, rất dễ khống chế.
Hơn nữa túi phúc Đỗ thị thuộc về sản nghiệp Đỗ gia, tận sức lôi kéo nhiệt độ Đan Phù Thịnh Hội, lỗ chút xíu không sao, mở hàng mới sau này mới có lời.
Hiện giờ thừa dịp tiểu thiếu niên lãnh thưởng mà tuyên truyền bán một đợt.
910 vạn không dễ hồi vốn, chẳng qua…
Tóm lại là giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Bọn họ có khả năng quản lý.
Đỗ tam gia chắc chắn sẽ khen họ!
Các quản sự sục sôi ý chí chiến đấu, kêu tiểu nhị nâng rương Càn Khôn ra.
Mười rương Càn Khôn chứa hai trăm vạn túi phúc.
Quản sự nói: “Hôm nay mở bán, chúc mọi người đoạt được giải thưởng lớn!”
Bạch Tiểu Cốc nóng lòng muốn thử: “Ta… Ta muốn mua!” Âm thanh trong trẻo khiến mọi người thấy hứng thú.
Quản sự hơi sợ y —— vận may quá tốt —— lại không ghét y.
Thanh âm dễ nghe như vậy, không biết bộ dạng đẹp thế nào.
Dù sao cũng là con trai thiếu niên… à có thể là thanh niên… Hay con nuôi?
Tóm lại nhan trị chắc chắn cao.
Quản sự động tâm, lại có sáng kiến: “Tiểu đạo hữu rất may mắn, dẫu là Phúc Lâm Các thì cũng trăm năm khó gặp, hôm nay ta làm chủ, tặng ngươi mười hai túi phúc, ưu tiên cho ngươi chọn trước.”
Rộng lượng lên, nghĩ thoáng lên, đây mới là ứng biến nên có của quản sự hàng đầu Đỗ gia!
Không bỏ lỡ bất cứ nhiệt độ gì, tận sức tuyên truyền là tu dưỡng nghề nghiệp của lão.
708 linh thạch là cái thá gì, hiệu quả đem lại mới vô song.
Để tiểu niên mới vừa trúng thưởng mở hàng thì không gì tốt hơn.
Lão không tin…
Thằng nhóc này còn có thể trúng thưởng!
Ai ngờ lão muốn tặng, Bạch Tiểu Cốc lại không muốn.
Bạch Tiểu Cốc: “Không cần.”
Quản sự tủm tỉm: “Tiểu đạo hữu may mắn như vậy, hy vọng ngươi có thể ban sự tốt lành đến cho mọi người.”
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu: “Ta muốn tự mua, bọn ta có tiền.” Y nhìn về phía Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh gật gật đầu, Bạch Tiểu Cốc tự tin hơn: “Lỡ không trả tiền mà trúng thưởng không được tính thì sao.”
Quản sự vui vẻ: “Không sao, túi phúc tặng ngài thuộc về ngài, mở ra cái gì cũng là của ngài, sao không tính?”
Bạch Tiểu Cốc: “Không, ta muốn trả tiền, lỡ rút trúng tử phẩm, cốt… ta cũng không băn khoăn.”
Quản sự: “…” Nhóc con cuồng vọng!
Quần chúng vây xem cười ha ha.
Không phải họ cười y, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ đáng yêu quá, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn tuổi không lớn, tuy không thấy dáng vẻ, nhưng thanh âm dễ nghe như vậy, chắc là búp bê sứ phấn điêu ngọc trác.
Đứa nhỏ không hiểu chuyện, cho rằng mình trúng hạng nhất sẽ tiếp tục trúng, coi bộ dáng không rành thế sự, vừa manh vừa ngốc, mọi người cảm thấy rất thú vị.
Bạch Tiểu Cốc hơi sợ người mà lúc này vẫn còn đứng vững: Một là y võ trang toàn thân, không ai biết y là tinh quái; hai là Tần Cửu Khinh ở bên cạnh y, dũng khí y tăng gấp bội; ba là y không cảm giác được cảm xúc đáng sợ.
Đông người lại không có ác ý.
Bạch Tiểu Cốc khăng khăng muốn trả tiền, quản sự đành phải nhận lấy 708 cái linh thạch.
Quản sự hỏi: “Chỉ mua mười hai cái?”
Bạch Tiểu Cốc: “Ừm!”
Có người cũng trả tiền mua túi phúc, lại không lấy túi mà nhìn Bạch Tiểu Cốc.
Cả triệu túi phúc đặt trong mười cái rương Càn Khôn.
Rương Càn Khôn rất lớn, ước chừng cao cỡ một người, mở một cửa theo chiều dọc.
Để xây dựng hiệu quả, Đỗ gia cố ý tạo ra rương Càn Khôn kiểu này, thanh toán xong rồi bước vào chọn túi phúc, lúc ra ngoài rương Càn Khôn sẽ tự động giảm đi số lượng bị lấy, đồng thời biểu hiện trên màn nước bên ngoài.
Chủ yếu là xây dựng hiệu quả, cũng làm chậm lại tốc độ bán, tránh cho Đan Phù Thịnh Hội chưa xong mà túi phúc bị lấy hết.
Đương nhiên nếu có đại lão một hai phải mua một rương cũng ngăn không được.
Thực tế Đỗ gia hiểu rõ.
Có thể móc ra nhiều tiền nhiều đều là người quen, sao có thể cố tình tới phá đám.
Chút lợi nhỏ không đáng để đắc tội Đỗ gia.
Ước chừng có mấy chục người mua túi phúc, có điều không ai nhúc nhích.
Bạch Tiểu Cốc: “Các người không lấy túi phúc sao?”
Mọi người cảm thấy y rất thú vị: “Ngươi trước đi.”
Quản sự cũng nói: “Tiểu đạo hữu trước đi! Ngài may mắn, hãy khiến mọi người có khởi đầu tốt đẹp.”
Người xung quanh phụ họa: “Đúng! Nhóc con lên đi, hãy rút một món tử phẩm làm nóng bầu không khí!”
Bạch Tiểu Cốc khựng lại, do dự nói: “Không tốt lắm …”
Quản sự cổ vũ: “Đi đi, mọi người đang chờ!” Chờ tiểu khả ái lật xe, haizz, tiểu thiếu niên không khóc nhè đâu ha, chắc là không, vừa trúng giải thưởng lớn, hụt mười hai cái là bình thường.
Ai ngờ Bạch Tiểu Cốc thốt một câu: “Các người không đi, ta chọn hết mười hai món tử phẩm thì sao?” Đến lúc đó mọi người không chọn được nữa, y ngại lắm.
Mọi người: “…”
Các quản sự: “……”
Sau đó mọi người cười to, trong lòng đều nghĩ—— Tiểu bảo bối nhà ai mà đáng yêu thế!
Bạch Tiểu Cốc nói nghiêm túc, lại không ai tin, thậm chí còn có người ồn ào: “Đi đi nhóc con, chỉ cần ngươi rút trúng thêm một món tử phẩm, bọn ta sẽ quỳ xuống kêu ngươi một tiếng cha.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Cốt không cần nhiều đứa con lớn như vậy!
À, đời này cốt sẽ không có hài tử, Sâm Tu chân nhân nói, người và tinh quái không nên sinh dục hậu đại.
Lỡ đứa trẻ sinh ra nửa người nửa cốt thì thật tội.
Vậy nên tinh quái nam phải tìm tu sĩ nam, tinh quái nữ phải tìm tu sĩ nữ, tinh quái bất nam bất nữ thì tìm tu sĩ bất nam bất nữ …
Thấy Bạch Tiểu Cốc bất động, lại có người ồn ào: “Nhóc con đừng xấu hổ, ngươi cứ việc rút, rút hết mười hai món bọn ta cũng không đau lòng đâu!”
Bạch Tiểu Cốc cho là thật: “Thật ư?”
Mọi người bị trêu vui vẻ: “Thật, vô cùng thật, không lừa già dối trẻ!”
Tiểu khả ái nhà ai thế không biết, cái giọng nghiêm túc đáng yêu quá chừng.
Bạch Tiểu Cốc thở phào, gỡ ngón tay Tần Cửu Khinh ra, nói: “Vậy ta đi nha.”
Nếu mọi người đều không thích tử phẩm thì y an tâm rồi.
Hết chương 65
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.