Edit: Phong Nguyệt
Bên trong rương Càn Khôn rất lớn, tất nhiên không lớn bằng Càn Khôn châu của Tần Cửu Khinh.
Dẫu sao trung bình một cái rương chứa hai triệu túi phúc, không thể nhỏ quá.
Theo lý thuyết chọn một túi phúc từ hai triệu túi phúc không phải chuyện đơn giản, thậm chí có thể nói khó khăn, nhưng ở trước mặt tiểu cốt đầu cũng chỉ có thế.
Y không nhìn bằng mắt mà dựa vào ‘linh cảm’.
Từ khi tới Dung Thủy Thành, Bạch Tiểu Cốc phát hiện ‘linh cảm’ của mình rất mạnh, cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có người thủ thỉ bên tai, không ngừng hối y chọn vật, tuy không biết bên trong có cái gì nhưng chắc chắn không thiệt.
Đối mặt hai triệu túi phúc, Bạch Tiểu Cốc không hề do dự, cầm một cái lên. Bởi vì trong cảm giác của y, ngoại trừ túi phúc này, tất cả cái khác đều u ám.
Sau đó y chuyển qua rương tiếp theo.
Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng chọn xong chín cái rương, chỉ khi đứng trong cái rương thứ mười mới lâu hơn một chút.
Mọi người hớn hở nhìn, không hề biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Bạch Tiểu Cốc nhanh gọn lẹ cũng dễ hiểu, chọn một trong hai triệu, do dự cũng như không, thò tay lấy một cái cho rồi.
Cái bọn họ ngóng trông tiểu khả ái bị vả mặt cơ.
Lỡ mười hai túi không có món lục phẩm nào thì sao?
Thằng bé sẽ cầm mười hai cái ‘đa tạ chiếu cố’ khóc thút thít cho coi.
Không chừng rất thú vị.
Quản sự đã hơi quên nỗi đau mất Hồi Hồn Đan, nói với đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/471903/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.