Tiếp đó Bạch Tiểu Cốc quẫn bách nói: Ôi, mình mới vừa hỏi có phải nhanh quá không, kết quả người nhanh hơn ai khác là mình!
Bạch Tiểu Cốc vội nói: “Ý em là… đừng quá để ý lời anh Bân.”
Đúng là càng bôi càng đen, Bạch Tiểu Cốc cố gắng diễn giải: “Tuy chúng ta còn vị thành niên nhưng cũng không còn nhỏ, thời cổ đại mười mấy tuổi đã có thể kết hôn…”
Phát hiện mình càng nói càng không thích hợp, Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt: “Em… ưm…”
Tần Cửu Khinh dùng sức hôn y, khiến Bạch Tiểu Cốc không thở nổi, đầu óc trống trơn. Khi Tần Cửu Khinh buông ra, Bạch Tiểu Cốc bắt lấy vạt áo hắn thở hổn hển, dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo, tựa như chỉ cần Tần Cửu Khinh đẩy nhẹ một cái, y sẽ…
Tần Cửu Khinh đột nhiên thanh tỉnh, tém vạt áo mở toang của y lại.
Bạch Tiểu Cốc mơ màng ngẩng đầu.
Tần Cửu Khinh hôn lên tóc y: “Ngủ ngon.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, chuẩn bị về phòng.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh bắt lấy vạt áo Tần Cửu Khinh, âm thanh khàn khàn mang theo mềm mại vang lên: “Thật sự không ở lại ư?”
“…”
Rầm, cửa phòng đóng lại, Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt.
Tần Cửu Khinh nhanh chóng bỏ đi, nửa câu cũng không dám nói.
Bạch Tiểu Cốc mất mát chừng nửa giây thì nghe thấy tiếng thông báo WeChat.
Tịch:【Ngủ đi.】
Bạch Tiểu Cốc đáp: “Ờm…”
Phía đối phương đang nhập tin nhắn, qua một hồi lâu, một tin nhắn thoại được gửi tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247822/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.