—— Tôi thích em.
—— Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, đã thích em.
Bạch Tiểu Cốc đứng bên cửa, nhìn chằm chằm thiếu niên cao cao.
Mắt Tần Cửu Khinh hơi thâm, hiển nhiên là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, còn có vẻ mệt mỏi do ngồi tàu. Quần áo không thay, không tắm rửa nghỉ ngơi, cứ vậy đứng trước mặt Bạch Tiểu Cốc, cách gần như vậy, âm thanh tựa như xuyên qua linh hồn, hoá thành gợn sóng, dẫn dắt muôn vàn cảm xúc.
Bạch Tiểu Cốc có cảm giác thật kỳ diệu, tựa như y đã đợi rất lâu rất lâu…
Mới đợi được một câu ngày đêm nhớ mong.
Tách.
Nước mắt Bạch Tiểu Cốc trào ra, như chuỗi hạt châu bị đứt, rơi xuống gò má, cổ, biến mất ở xương quai xanh.
Y khóc không ra tiếng, lại cực kỳ khổ sở.
Tần Cửu Khinh luống cuống tay chân, trầm ổn xưa nay biến mất không thấy, hắn duỗi tay muốn lau nước mắt cho y, muốn ôm y dỗ y đừng khóc, thậm chí muốn hôn nước mắt y, chỉ là…
Hắn không thể.
Cũng không dám.
“Đừng khóc.” Tần Cửu Khinh khàn giọng, “Nếu làm em khó xử, vậy tôi…”
Tôi sẽ không nói những lời này nữa, tôi có thể làm bạn, làm người thân bảo vệ em cả đời.
Lời trong lòng vọt tới miệng lại không nói ra được.
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu.
Tần Cửu Khinh đau lòng vô cùng: “Không sao, tôi chỉ muốn nói cho em biết, không phải muốn em đáp lại, em không thích tôi cũng không sao …”
Bạch Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247821/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.