Có giải thích sao cũng vậy, Bạch Tiểu Cốc nói gì cũng như che giấu.
Tâm trạng Tần Cửu Khinh rất tốt, mặc kệ Đỗ Bân Bân nhìn chằm chằm.
Cứ nhìn đi, nếu hắn có đứa em như Tiểu Cốt, hắn nhất định sẽ đánh chết kẻ cuỗm mất y.
Bạch Tiểu Cốc ngậm miệng, Đỗ Bân Bân giáo huấn nửa ngày, cuối cùng nói: “Hai đứa yêu nhau là chuyện của hai đứa, ông đây không thể quản, nhưng!”
Hắn ta nhìn đăm đăm Tần Cửu Khinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị thành niên không được vượt rào!”
Bạch Tiểu Cốc: “Không phải…”
Tần Cửu Khinh không hề vượt rào, là y ngo ngoe rục rịch.
Y vừa mở miệng, Đỗ Bân Bân lập tức nhướng mày, mắt hồ ly đằng đằng sát khí.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Câm miệng.
Hai mắt Tần Cửu Khinh ánh lên ý cười, không ngờ lại đáp: “Được.”
Bạch Tiểu Cốc vội vàng nhìn về phía hắn, ấm ức thay hắn.
Đỗ Bân Bân thấy vậy, tức giận xua tay: “Đi đi đi!” Mắt không thấy tâm không phiền.
Chủ nhân ba ngày nghỉ Đỗ Bân Bân nghiễm nhiên biến thành phông nền.
Hắn ta hứa sẽ mang tiểu cốt đầu lặn xuống nước, nào ngờ Tần Cửu Khinh là kẻ thạo nghề, dẫn Bạch Tiểu Cốc chơi quên trời quên đất, bản thân hắn ta lại biến thành cá hề thừa thải trong san hô;
Đỗ Bân Bân rút kinh nghiệm gọi bạn bè đến chơi chung, kết quả hai thằng nhóc thúi trốn trong góc dùng lý do vị thành niên không thể uống rượu len lén đi hóng gió.
Về phần dạo bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247823/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.