Bạch Tiểu Cốc nằm sấp xuống, Tào Kính thò qua lầm bẩm:
“Sao học thần lại tới lớp chúng ta?”
“Không phải cậu ta là thí sinh đạt điểm tối đa của các môn sao?”
“Chẳng lẽ xạo?”
“Hay học mấy ngày ở lớp A rồi phát hiện mình không theo kịp?”
“Hay không vượt qua sát hạch của lớp A?”
“Không thể nào, nếu không vượt qua sao tới lớp A được?”
Trước kia Bạch Tiểu Cốc không cảm thấy Tào Kính ồn ào, hiện tại lại thấy phiền vô cùng.
Tào Kính hỏi những câu y không biết, trong khi y cũng muốn biết đáp án.
Từ lớp B đến lớp A là vinh hạnh, từ lớp A đến lớp B thì… E rằng người có tự tôn cao sẽ thôi học.
Trái tim Bạch Tiểu Cốc sinh đau, niềm vui khi thấy Tần Cửu Khinh vơi hơn nửa.
Chủ nhiệm lớp đang suy nghĩ chỗ ngồi cho Tần Cửu Khinh, đúng lúc bắt gặp Tào Kính trắng trợn trò chuyện với Bạch Tiểu Cốc.
Hai đứa trẻ có vấn đề này! Trong mắt còn có chủ nhiệm như ông không!
Lão Ngụy tức giận: “Tào Kính!”
Tào Kính câm miệng, ngơ ngác ngẩng đầu.
Lão Ngụy chỉ vị trí bên cạnh cậu ta: “Em qua đó ngồi.”
Tào Kính: “???” Tại sao cậu ta phải qua bàn trống ngồi? Cậu ta và Cốt ca rất hợp nhau, không muốn tách ra đâu.
Chủ nhiệm lớp đã ngỏ lời: “Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc là hàng xóm đúng không? Em ngồi bên cạnh em ấy được không? Hai đứa có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Với học sinh ngoan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247818/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.