Mười bảy năm xuôi chèo mát mái, lần đầu tiên Bạch Tiểu Cốc biết thế nào là đau như bị kim châm.
Y không nên thích Tần Cửu Khinh.
Y không thể thích Tần Cửu Khinh.
Cũng may y chưa thích hắn đến mức đó.
Ăn tối xong, thấy Bạch Tiểu Cốc hơi khác thường, Tần Cửu Khinh hỏi: “Qua chỗ tôi học thêm không?”
Bạch Tiểu Cốc vừa định lắc đầu.
Thì Tần Vịnh đã nói: “Mau đi đi, ba chờ thành tích mới của con trong kỳ thi tháng sau đó!” Dứt lời, gã lại khen Tần Cửu Khinh không dứt miệng, sau đó nhìn về phía Hứa Nặc, khen Hức Nặc biết dạy con.
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Tiểu Cốc tựa như bị hơi thở của hắn làm bỏng, đứng bật dậy: “Tôi…”
Cả bàn nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc phát hiện giọng mình quá khác thường, cố gắng bình tĩnh nói: “Hôm nay con hơi mệt, không muốn học thêm.”
Sau đó y lại bổ sung: “Hơn nữa mới thi tháng xong, không có bài tập, nghỉ ngơi một chút đã.”
Y nói như vậy, Tần Vịnh và Hứa Nặc cũng chỉ đành bảo nghỉ ngơi thật tốt, không cần vội…
Chỉ có Tần Cửu Khinh liễm mi, thu lại lời bên miệng.
Cái gọi là học thêm thực chất chỉ là chơi game.
Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn Tần Cửu Khinh, đứng dậy dọn dẹp chén đũa, trốn vào phòng bếp.
Hứa Nặc vào theo, để tránh Tần Cửu Khinh, Bạch Tiểu Cốc cố vực dậy tinh thần, hỏi chuyện công việc của Hứa Nặc.
Hứa Nặc rất thích y, cũng thích nói chuyện phiếm với y, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Tới chín giờ rưỡi, Hứa Nặc và Tần Cửu Khinh rời khỏi Tần gia, tinh thần căng chặt cả tối của Bạch Tiểu Cốc được thả lỏng, kế đó là mất mát không thể hình dung.
Tần Vịnh ngáp: “Đi ngủ sớm chút đi.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vâng.”
Tần Vịnh thương yêu con trai, tất nhiên phát giác y lạ lạ: “Sao vậy?”
Bạch Tiểu Cốc mỉm cười, không đáp mà hỏi: “Theo đuổi thế nào rồi?”
Tần Vịnh đỏ mặt tía tai.
Bạch Tiểu Cốc chạy tới ôm cánh tay gã: “Thành rồi? Khi nào kết hôn?”
Tần Vịnh: “Làm, làm gì nhanh vậy?!”
Bạch Tiểu Cốc khẽ cười: “Ba nắm chặt một chút đi, dì Hứa Nặc tốt như vậy, coi chừng bị người ta cuỗm mất…”
Tần Vịnh lập tức lo lắng: “Không thể nào!”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy nên ba hãy nhanh lên, tỏ tỉnh rồi cầu hôn ngay, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài… Á!”
Mắt thấy con trai càng nói càng kỳ cục, Tần Vịnh nào còn nhớ cảm xúc lạ lạ của y, gõ đầu y một cái, hai cha con lại ầm ĩ.
–
Sau khi về phòng, Bạch Tiểu Cốc nằm ngửa ở trên giường, nụ cười trên mặt biến mất.
Đại Tần và dì Hứa rất hợp nhau.
Bọn họ nhất định sẽ kết hôn.
Bạch Tiểu Cốc trở mình, khẽ cuộn thân thể—— Anh… Đúng là thành anh thật rồi.
Game mới rất vui, Tần Cửu Khinh rất tốt, nhưng họ——
Chữ “anh” đã thành nguyền rủa.
Bạch Tiểu Cốc bỗng nhiên mất hứng, y không muốn chơi game nữa, không muốn chơi gì cả.
Y không muốn thua, cũng không muốn thắng, không thú vị.
Tần Cửu Khinh thấy khoé miệng y xụ xuống, hơi giật mình.
Bạch Tiểu Cốc bỏ máy chơi game xuống, chua chát nói: “Tôi…”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc khó khăn nói: “Tôi muốn học thêm.”
Y ngẩng đầu nhìn về phía Tần Cửu Khinh, nở nụ cười gượng gạo nhưng kiên định nói: “Chỉ tiến bộ một chút mà Đại Tần đã vui như thế, tôi muốn… thi tốt hơn.”
Tần Cửu Khinh nhìn y, sau một lúc lâu mới hỏi: “Thật?”
Bạch Tiểu Cốc nghe ra ý khác, nhưng y không dám nói tiếp, chỉ nói: “Ừm, đã đến lúc… học tập đàng hoàng.”
Tần Cửu Khinh không lên tiếng.
Bạch Tiểu Cốc xoắn tay, nói cho Tần Cửu Khinh nghe cũng là nói cho bản thân nghe: “Cũng đến lúc làm Đại Tần yên tâm rồi.”
Tần Vịnh nuôi lớn y không dễ dàng.
Một người đàn ông độc thân mang theo một đứa bé, hết lòng hết dạ chăm sóc thật sự hiếm thấy.
Bạch Tiểu Cốc biết ơn Tần Vịnh, coi ông ấy như ba ruột.
Y không thể chậm trễ Tần Vịnh, chậm trễ hạnh phúc cả đời ông ấy.
Tần Cửu Khinh cũng bỏ máy chơi game xuống, cười nói: “Cũng được.”
Bạch Tiểu Cốc: “Làm phiền.”
Tần Cửu Khinh xoa mái tóc ngắn mềm của y: “Khách sáo gì với tôi chứ.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Cốc nghiêm túc học tập, mới đầu y chỉ nghe thấy giọng Tần Cửu Khinh, chỉ ngửi thấy mùi hương tùng nhàn nhạt trên người hắn, sau đó từ từ tập trung.
Tần Cửu Khinh giảng tường tận hơn thầy giáo nhiều, hơn nữa rất dễ hiểu.
Bạch Tiểu Cốc cũng không ngốc, chẳng qua căn bản hơi kém, trễ nãi không ít chương trình, dẫu có muốn nghe giảng thì cũng như nghe thiên thư.
Tần Cửu Khinh quan sát y một tháng, thăm dò xong tình trạng học hành của y, hiện giờ hốt thuốc đúng bệnh, tất nhiên có hiệu quả.
Tập trung học tập, không có thời gian miên man suy nghĩ, xem như là may mắn ngoài ý muốn của Bạch Tiểu Cốc.
Bất tri bất giác đã qua mười giờ, Bạch Tiểu Cốc về nhà rửa mặt, ngã người xuống giường, thế mà lại không mơ thấy giấc mơ đầy hải đường kia.
Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Cốc thả lỏng thái độ với Tần Cửu Khinh.
Không hề cố ý trốn tránh, lại duy trì một khoảng cách thích hợp.
Tần Cửu Khinh nhận ra, lại không thể hỏi.
Nói cho cùng bọn họ chỉ quen nhau một tháng.
Thời gian còn dài, không vội.
Chớp mắt một cái, thi tháng lại đến, Bạch Tiểu Cốc tiến bộ vượt bậc, từ đếm ngược biến thành đếm xuôi—— Hạng 21 trong lớp.
Đừng nói bọn Tào Kính và thầy giáo, ngay cả Bạch Tiểu Cốc cũng sợ ngây người.
Á…
Á!
Nếu là một tháng trước, có đánh chết Bạch Tiểu Cốc, y cũng không tin mình cũng có ngày mê học hành.
Thật ra cũng không phải mê, mà là chỉ có khi học tập y mới có thể kiềm chế không nghĩ đến Tần Cửu Khinh, cũng chỉ có tập trung học tập y mới có thể duy trì khoảng cách thích hợp với Tần Cửu Khinh.
Một khi không học, y sẽ rất khổ sở.
Khổ sở về những tâm tư không nên có.
Quốc khánh đến, học sinh lớp 12 vui vẻ đón ba ngày nghỉ.
Bạch Tiểu Cốc trầm mê học tập, vô cùng hoang mang trước kỳ nghỉ: Kỳ nghỉ… ở nhà… ở nhà một mình với Tần Cửu Khinh.
Bạch Tiểu Cốc: Chết- ing.
Ai ngờ buổi tối, một Lamborghini bắt mắt ngừng trước cửa Tần gia.
Bạch Tiểu Cốc xuống lầu mở cửa, thấy người đàn ông bước xuống xe.
Xe thể thao màu đỏ, mái tóc màu đỏ, tây trang cao cấp đặc chế phác hoạ dáng người ưu nhã tự phụ, cộng thêm màu tóc, làm nước da trắng và đôi môi đỏ càng thêm diễm lệ.
Bạch Tiểu Cốc vui vẻ ra mặt: “Anh Bân Bân!”
Người đàn ông gỡ kính râm, mắt hồ ly ngước lên: “Nhớ anh không?”
Bạch Tiểu Cốc nhào qua, cho hắn ta một cái ôm: “Sao anh về nước không nói một tiếng? Trở về khi nào, lần này ở lại mấy ngày? Gần đây…”
Thấy y hỏi không ngừng, Đỗ Bân Bân rất vui, ôm lại y: “Ít nhất nửa năm, gần đây rất tốt, chỉ là nhớ món em nấu.”
Bạch Tiểu Cốc buông hắn ta ra: “Vậy em đi làm đồ ăn!”
Không đợi y nói xong, Tần Cửu Khinh bước từng bước xuống bậc thang, khí thế không bởi vì khoảng cách ngày càng gần mà suy giảm, ngược lại còn lạnh lẽo đáng sợ hơn khi nãy: “Tôi là hàng xóm của Tiểu Cốt.”
Đỗ Bân Bân không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn: “Trùng hợp quá, tôi cũng là hàng xóm của Tiểu Cốt.”
Cuối cùng, Đỗ Bân Bân lại bổ sung: “Hàng xóm mười sáu năm.”
Bạch Tiểu Cốc cùng lắm chỉ mới mười bảy tuổi.
Đỗ Bân Bân hơi khiêu khích hỏi Tần Cửu Khinh: “Còn cậu, đến đây từ lúc nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]