Bạch Tiểu Cốc rất tự tin về vấn đề tuổi tác, y sinh cuối năm nên nhập học trễ hơn bạn cùng lứa, cũng có nghĩa là y lớn hơn bạn trong lớp một tuổi.
Bạch Tiểu Cốc nhìn Tần Cửu Khinh: “Cậu thì sao?” Y muốn nghe Tần Cửu Khinh nói trước, đỡ phải bị lừa.
Tần Cửu Khinh thoải mái nói: “1/12.”
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt.
Tần Cửu Khinh: “Vậy tôi là anh?”
Bạch Tiểu Cốc không tin: “Cho tôi xem căn cước!”
Tần Cửu Khinh cười nói: “Tôi không lừa cậu.” Dứt lời, hắn đứng dậy, lấy căn cước từ sấp giấy tờ tuỳ thân trong ngăn kéo đối diện ra.
Bạch Tiểu Cốc cầm lấy, sau đó choáng váng.
Ai từng chụp căn cước đều biết bức ảnh này chính là chính là lịch sử đen trong đời, muốn xấu cỡ nào thì xấu cỡ đó, không hề ngoa. Vậy mà căn cước của Tần Cửu Khinh lại đẹp như được chỉnh sửa.
Tóc đen tém gọn ra sau, để lộ cái trán trơn bóng, dưới mày kiếm là con ngươi dài hẹp, lông mi rõ ràng, mắt đen thâm thúy xa xăm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, gương mặt đẹp đẽ cô quạnh cách người ngàn dặm.
Không giống yêu nghiệt mà giống như một tảng băng tinh xảo sang quý.
Tần Cửu Khinh: “Đẹp?”
“!”
Bạch Tiểu Cốc: “Đẹp cái rắm.”
Tần Cửu Khinh: “Vậy sao cậu nhìn lâu quá vậy?”
“Tôi…”
“Không bằng nhìn người thật đi, đẹp hơn ảnh.”
Bạch Tiểu Cốc trừng hắn: “Tự luyến hơn ảnh!”
Tần Cửu Khinh cười dịu dàng nhìn y, Bạch Tiểu Cốc thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247817/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.